Trong lúc tuyệt vọng tôi đã tìm đến một bậc thầy để dò hỏi: “Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên gặp khổ, trong khi những người á.c sống thoải mái quá vậy?” Người thầy hiền hòa nhìn người một lúc rồi nói: “Nếu một người trong lòng cảm thấy kh.ổ, chắc trong tâm phải đang ôm giữ á.c ý nào đó. Nếu một người nội tâm không có điều á.c, người này sẽ không có cảm giác thống kh.ổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều á.c, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người á.c, lại chưa hẳn là người thật sự á.c”. Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người á.c thật sự. Có cảm giác như bị xúc phạm và không phục, tôi nói: “Con sao có thể là người á.c được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!” Thầy trả lời: “Nội tâm không á.c thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con còn tồn tại điều á.c. Con hãy nói về nỗi kh.ổ của con,