CỔ NHÂN DẠY: SỐNG TỈNH THỨC KHÔNG PHẢI LÀ RỜI ĐỜI, MÀ LÀ BIẾT SỐNG GIỮA ĐỜI
Ngày nay, người ta nói nhiều đến “tỉnh thức”, nhưng lại hiểu nó như một điều xa xỉ: phải đi thiền, tìm núi non yên tĩnh, rời khỏi thế gian ồn ào mới “tỉnh”.
Người xưa cho rằng tỉnh thức không phải một hành động, mà là một trạng thái.
Họ cho rằng tỉnh thức không phải trốn khỏi cuộc đời, mà là thấy rõ đời. Thấy mình đang vui mà không say, đang buồn mà không chìm, đang làm việc mà không đánh mất chính mình.
🍂Khổng Tử từng nói: “Ngô nhật tam tỉnh ngô thân” — “mỗi ngày ta tự xét mình ba lần”.
Đó chính là gốc của tỉnh thức. Nhận biết chính mình mỗi ngày: lời nói hôm nay có sai không, việc làm hôm nay có thiện không, lòng hôm nay có vẩn đục không.
Ba lần tự hỏi, một đời tự sáng.
🍂Lão Tử lại bảo: “Biết đủ là đủ, ấy mới là đủ thật.”
Người mê đắm, càng có càng khát. Người tỉnh, chỉ cần điều vừa phải.
Tỉnh thức với Lão Tử là biết điểm dừng của lòng ham, chứ không phải diệt ham muốn. Sự khác biệt nằm ở mức độ nhận biết – không ở số lượng vật chất.
🍂Trang Tử dạy: “Người đạt đạo là người ngủ mà không mộng, tỉnh mà không lo.”
Ngủ mà không mộng, nghĩa là lòng không vướng.
Tỉnh mà không lo, nghĩa là tâm không chạy theo muộn phiền của ngày mai.
Đó chính là tỉnh thức giữa hỗn loạn – tâm vẫn đứng yên, như mặt hồ trong dù gió có nổi.
Người tỉnh thức không nói năng nhiều, không phải vì họ lạnh lùng, mà vì họ biết đâu là điều đáng nói.
Sống tỉnh thức không phải là rời bỏ thế gian, mà là ở trong thế gian mà không để thế gian cuốn mất mình. Không để tiếng ồn ngoài kia át tiếng nói bên trong, không để lòng người thay đổi mà ta cũng đổi thay theo.
Nhận xét
Đăng nhận xét