Vào năm 1963, một cô bé tên là Mary Benny đã viết thư cho nhật báo Chicago Tribune, bởi vì cô thực sự không thể hiểu tại sao khi cô giúp mẹ mang những chiếc bánh quy nướng lên bàn, tất cả những gì cô nhận được chỉ là một lời khen “đứa trẻ ngoan”, nhưng cậu em trai David của cô, người không làm gì và chỉ biết gây rắc rối lại nhận được một cái bánh.
Cô bé muốn hỏi ông Siller Kuster thông thái của tòa soạn rằng, liệu Chúa có thực sự công bằng hay không? Tại sao ở nhà và cả ở trường, cô vẫn thấy những đứa trẻ ngoan như mình bị Chúa lãng quên?
Ông Siller Kuster là người dẫn chương trình của chuyên mục “You Say Me Say” dành cho trẻ em của nhật báo Chicago Tribune, và trong hơn một thập niên qua, ông đã nhận hơn một nghìn bức thư của các bạn nhỏ liên quan đến câu hỏi “Tại sao Chúa không thưởng cho người tốt và không trừng phạt người xấu”. Mỗi lần đọc những bức thư như thế, lòng ông nặng trĩu, bởi ông không biết nên trả lời những câu hỏi này như thế nào.
Đúng lúc ông đang không biết trả lời cô bé Mary Benny này thế nào thì một ngời bạn mời ông đến dự hôn lễ.
Có lẽ cả đời ông Siller Kuster sẽ không quên cảm ơn đám cưới này, bởi chính trong đám cưới, ông đã tìm ra câu trả lời và câu trả lời này đã giúp ông trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Được truyền cảm hứng từ mục sư trong đám cưới, ông Kuster đã viết một bức thư cho cô bé Mary Benny với tiêu đề “Chúa khiến bạn trở thành một đứa trẻ ngoan là phần thưởng cao quý nhất dành cho bạn”. Sau khi bức thư được đăng trên tờ Chicago Tribune, nó đã được in lại bởi 1.000 tờ báo ở Hoa Kỳ và Châu Âu trong một khoảng thời gian ngắn, chúng được tái bản mỗi năm một lần vào Ngày Thiếu Nhi và trở thành trang yêu thích của các em nhỏ.
Những đứa trẻ ngây thơ chưa hình thành những giá trị quan trưởng thành, là một đứa trẻ ngoan, hy vọng được khen ngợi và khen thưởng là điều đương nhiên; người dẫn chương trình đã được truyền cảm hứng và nói: “Chúa khiến bạn trở thành một đứa trẻ ngoan là phần thưởng cao quý nhất dành cho bạn”. Câu nói này thực ra bắt nguồn từ niềm tin vào Chúa trong sâu thẳm trái tim ông và sự hiểu biết về các giá trị phổ quát; câu nói này có thể làm rung động lòng người, cho thấy trong tâm mỗi người đều mong muốn có lòng nhân ái, sự chân thành, bao dung và những đức tính tốt đẹp khác.
Một câu chuyện có thật: Ánh sáng trong đường hầm
Đây là một câu chuyện có thật xảy ra trong giai đoạn Pháp Luân Công bị ĐCSTQ đán áp khốc liệt nhất. Vào tháng 4 năm 2002, một số học viên Pháp Luân Công đã bị bắt cóc và giam giữ trong một lối đi ngầm của Sở Công an.
Ánh đèn mờ trong lối đi phản chiếu bộ mặt hung tợn của những tên cảnh sát côn đồ. Họ hỏi tên lần lượt các học viên Pháp Luân Công. Nếu các học viên Pháp Luân Công không hợp tác với họ, những kẻ côn đồ này sẽ rút thắt lưng từ eo của họ và đánh mạnh vào một nam học viên trẻ tuổi đang ngồi cạnh tường.
Lúc này, một người chị lớn tuổi lao đến, dùng hai tay ôm đầu nam học viên, chiếc thắt lưng đánh vào tay và đầu của chị. Kẻ côn đồ vừa đánh vừa quát lớn, “Tránh ra! Hắn ta là ai với bà?”
Người chị lớn tuổi ngăn lại và nói: “Là em trai tôi, hãy bỏ thắt lưng xuống, nếu không anh sẽ hối hận”. Anh ta vẫn đang huơ huơ chiếc thắt lưng trong tay. Lúc này, ở cuối lối đi, nơi rất sáng, một bóng người nhỏ bé bước tới. Cậu bé gọi to “Bố ơi”, và lấy một ít đồ ăn từ túi quần của mình bỏ vào miệng và nhai ngấu nghiến…
Người đàn ông đang cầm thắt lưng dừng lại, nhìn cậu con trai đang hết lần này đến lần khác cắm cúi tìm đồ ăn trong túi quần, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt hung tợn của anh. Anh ta đáp lại cậu con trai, rồi định nhấc chiếc thắt lưng bản rộng trong tay lên.
Người chị lớn tuổi buông cánh tay đang che nam học viên ra, chậm rãi đứng dậy, nhìn cậu bé sáu bảy tuổi. Cậu bé vẫn đang chăm chú tìm đồ ăn trong túi quần, miệng vẫn ngấu nghiến nhai. Thật ngạc nhiên, khi ở độ tuổi còn nhỏ như thế, cậu bé lại có thể “thản nhiên” và thờ ơ với sự tàn nhẫn trước mặt như vậy.
Người chị lớn tuổi nói với người đàn ông trẻ tuổi đang chuẩn bị nhấc chiếc thắt lưng lên với giọng điệu chân thành: “Anh hãy mang cậu bé đi!”, người đàn ông sửng sờ một lúc, ngay sau đó đắc ý nói: “Yên tâm, con chúng tôi đã trải qua thử thách trên sa trường, cảnh tượng như thế này không khiến nó sợ hãi”.
Vào lúc đó, người chị lớn tuổi cảm thấy buồn cho hai cha con từ tận đáy lòng, và nói với anh ta bằng một giọng chân thành:
Anh hãy mang cậu bé đi! Một ngày nào đó, trong tương lai không xa, khi cậu bé biết được hôm nay anh đã dùng thắt lưng để đánh những người tử tế nhất trên thế giới một cách tàn nhẫn và vô nhân tính, anh biết không, cậu bé sẽ khinh bỉ anh, trước mặt cậu bé, anh sẽ mất đi sự tôn nghiêm của một người cha!
Người đàn ông sững sờ đứng đó, lúc này trong đường hầm trở nên yên tĩnh, đồng bọn ngây ngốc nhìn anh ta. Sau một lúc, anh ta từ từ dùng hai tay mở chiếc thắt lưng ra và mang lại vào eo. Anh ta cúi đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ bé rồi bước ra ngoài. Anh đi vài bước, rồi dừng lại, nghiêng người và nói với cậu con trai bằng giọng mà mọi người có mặt đều có thể nghe thấy: “Tạm biệt dì và nói cảm ơn dì đi”.
Đứa trẻ quay lại, giơ hai bàn tay nhỏ bé của mình lên và nói một cách ngây thơ: “Cảm ơn dì, tạm biệt dì”. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn họ, khi hai cha con sắp đi đến cuối đường hầm, người đàn ông vừa bỏ thắt lưng xuống vừa vẫy tay phải để chào các học viên Pháp Luân Công, và sau đó anh dẫn con trai của mình vào nơi có ánh sáng ở lối vào đường hầm…
Sau này, nghe người ta nói anh ta là một tên cảnh sát côn đồ “có tiếng”, nhưng từ đó đến nay không ai cùng đơn vị thấy anh ta cầm roi da nữa.
Ngay cả một tên côn đồ tàn nhẫn, trong bản chất con người vẫn có tình yêu thương dành cho con trai mình, cũng có sự đồng cảm với lòng tốt, từ bỏ và hối cải về những việc làm xấu xa của mình. Các học viên Pháp Luân Công đã dùng sự thiện lương của họ để đánh thức lòng tốt bị chôn vùi trong trái tim của kẻ côn đồ, và khiến anh ta ngừng làm điều ác. So với những người bị ĐCSTQ tẩy não mà vẫn không tỉnh ngộ, những người vẫn đang làm điều ác, người đàn ông này quả thật may mắn.
Không có đứa trẻ nào muốn người cha mà mình coi là thần tượng trở thành đồng phạm trong việc bức hại người tốt; không có bậc cha mẹ nào lại mong muốn con trai mình, người họ đặt hy vọng to lớn trở thành một kẻ giết người độc ác; không có người vợ nào muốn người chồng, người mà mình nương tựa suốt đời, trở thành một kẻ độc ác tàn bạo.
Khi một cảnh sát, người lẽ ra phải bảo vệ công lý, bảo vệ người dân lại trở thành một tên côn đồ không còn chút nhân tính và giết hại người lương thiện. Đối với bản thân người đó và những người thân của họ mà nói, thì thật là một bi kịch.
Trong trái tim mỗi người luôn có một hạt giống thiện lương, trong cuộc sống, chỉ cần bạn giữ được sự thiện lương này thì cuộc sống sẽ tràn đầy hy vọng.
Tác giả Dương Mai, Window.minghui
An Liên biên dịch
Nhận xét
Đăng nhận xét