Chuyển đến nội dung chính

Chẳng có gì là mãi mãi, biết chấp nhận mới có thể an lạc

 Đâu có tình yêu nào là mãi mãi, Kết thúc của một tình yêu có thể là hạnh phúc cũng có thể là đau thương. Cũng không có nỗi đau nào là mãi mãi. Vết thương có sâu đến mấy rồi cũng sẽ lành, có đậm đến mấy cũng sẽ phai mờ theo thời gian.

1. Dù phồn hoa đến mấy, cũng có ngày trở về cát bụi

Phật dạy, ở đời luôn có sinh lão bệnh tử, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, trăng có lúc tròn lúc khuyết, sau cơn mưa sẽ là ngày nắng rạng.

Vạn vật luôn không ngừng biến đổi, chẳng bao giờ đứng yên. Sự vật trước mắt người ta tưởng là giữ nguyên. Nhưng nếu nhìn kỹ dưới ống kính hiển vi, sẽ thấy những chuyển động bất định, hỗn loạn không ngừng.

“Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông”. Dòng sông chỉ có một, nhưng từng phút, từng giây không ngừng biến đổi. Nước thay dòng, phù sa cũng đổi màu, thậm chí, đất đá, cây cỏ dưới lòng sông ngày hôm nay cũng chẳng giống hôm qua.

Vạn vật dù phồn hoa ra sao, cũng sẽ có ngày cháy rụi.
Làm người dù sang hay hèn, khi chết đi cũng hóa thành tro bay.

Tình yêu dù sâu đậm thế nào, nhưng chẳng biết được, ngày mai người thề non hẹn biển đang sóng vai cùng ai khác.

Tiền bạc là vật phòng thân, tình yêu là tùy duyên phận, thân xác chỉ là lớp vỏ tạm bợ.
Điều gì trên đời, nếu không thuộc về mình hãy biết chấp nhận buông bỏ, như vậy lòng mới được tự tại.

Đúng là thời gian khiến ai rồi cũng khác. Từ cỏ cây, đến đường phố rồi đến từng con người.

Thời gian không làm gì cả, chỉ trôi qua nhẹ nhàng. Nhưng bất cứ thứ gì qua thử thách thời gian, khó mà còn nguyên vẹn. Cái quần cái áo cũng phải sờn, cái dây, sợi chỉ cũng phải mục, chén bát cũng phải vỡ, và tình người cũng dễ tàn phai.

2. Đời có hợp, ắt có tan

Phật có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng” Duyên sâu thì bền vững, duyên mỏng thì dễ tan, nhưng cuối cùng, chẳng ai có thể bên cạnh ta mãi mãi.

Cha mẹ dù yêu thương ta đến đâu, rồi cũng phải có ngày tiễn biệt.

Không có gì là mãi mãi

Bạn bè dù tri kỷ cách mấy, nhưng rồi cũng bị cuốn đi bởi những bộn bề lo toan.

Ngay cả người bạn đời thề trăm năm sâu nặng, rồi mai này cũng bỏ ta lại mà trở thành sương gió.

Cứ nghĩ rằng sẽ căm thù kẻ đó cả đời, thậm chí muốn kẻ đó gặp tai ương, quả báo. Cứ đinh ninh nhủ thầm trong bụng rằng hắn sẽ không có được hạnh phúc , bình yên. Cứ nghĩ rằng mãi mãi sẽ không bao giờ quên được những khổ đau bất tận, mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ…

Song đó cũng chỉ là suy nghĩ của 1 giai đoạn xúc cảm quá mạnh mẽ, và dư âm của những thương tổn vẫn còn quá nặng nề. Thời gian trôi đi là mọi thứ nhạt nhòa, sự căm hận đôi khi chỉ còn là hình bóng!

Đến lúc yêu thương cảm xúc không còn, thì ngay cả một chút căm ghét cũng không muốn lãng phí nữa. Khi nỗi đau vượt quá ngưỡng giới hạn, thì sự trả thù vinh quang nhất chính là tha thứ, để chính lòng mình được bình an, thanh thản.

Đời người, có hợp ắt có tan. Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng sợ hãi tương lai mà hãy trân trọng hiện tại. Chẳng ai có thể bên nhau mãi mãi.

Nhưng hãy để khi đã ly biệt hai phương trời, khi nhớ về nhau có thể ai nhiên mỉm cười, hồi tưởng lại kỷ niệm một thời rực rỡ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v