Chuyển đến nội dung chính

Làm người tốt phải làm đến cùng

 

Làm người tốt khiến ta cảm nhận được bản thân mình tồn tại cũng khiến ta xác thực tin bản thân mình là một người lương thiện. Đã là người tốt phải cố gắng làm đến cùng.

lam nguoi tot Giadinhonline (1)

Ảnh minh họa.

Cha mẹ tôi kiếm sống bằng cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cha tôi chia cửa hàng thành hai phòng, bán đồ bên ngoài và kê một giường bên trong để tranh thủ ăn uống, chợp mắt nghỉ trưa. Công việc kinh doanh của gia đình khá ổn định, phần lớn là khách quen sống xung quanh đó.

Trong kì nghỉ hè năm lớp 7, tôi thường giúp cha trông cửa hàng, cha đề xuất tôi phụ trách tiền nong để cải thiện khả năng tính toán cũng như kết quả môn toán của mình. Tôi còn bé, thích chạy nhảy vậy mà chỉ có thể ngồi yên, vừa chơi điện thoại di động vừa làm ma-nơ-canh cho quán.

Có hôm, tôi dậy sớm, đạp xe từ nhà đến cửa hàng mới 8 giờ. Tôi thấy một bà cụ trong bộ quần áo lam lũ xách một túi gạo nhỏ, đang nhận 10 ngàn từ bố tôi và còng lưng bước ra ngoài.

“Cha, hôm nay con đến sớm nè” - Tôi trông tự mãn.

“Chà, còn rất sớm, mặt trời còn chưa lặn!” Cha tôi liếc tôi một cái rồi ngồi xuống ghế.

“À, cha ơi, sao bà lão vừa rôi mua ít gạo thế ạ?” - Tôi hỏi.

“Bà ấy không có tiền nên mua vậy thôi con” – Cha vẻ mặt trầm ngâm.

“Mua 3 lạng gạo, 1 cân là 15 ngàn, bà ấy mua 3 lạng gạo, 3 lạng gạo là 4 ngàn rưỡi mà” - Tôi lẩm nhẩm tính toán rồi trố mắt hét to: “Cha! Phải cha thối nhầm tiền rồi không ạ? Bà ấy mua 3 lạng gạo, cha trả lại cho bà 10 ngàn, vậy là bà ấy đã đưa cho cha bao nhiêu ạ?”

“Bà ấy đã cho cha 5 ngàn …”, cha tôi nói.

Tôi sững sờ: “Cha tính nhầm tiền rồi! Bà ấy mua 3 lạng gạo với giá 5 ngàn nhưng cha lại thối cho bà ấy 10 ngàn?”.

Lúc này, cha tôi thở dài: “Bà ấy là hàng xóm cũ ở phố này, bà ấy góa chồng, neo đơn, nay đã già lại không con cái, chỉ sống dựa vào chút tiền trợ cấp và công việc nhặt rác.

Hơn 10 năm nay, bà ấy luôn ủng hộ cửa hàng nhà mình, mua gì cũng ghé qua. 2 năm trở lại đây, bà dường như bị mất trí nhớ, không thể nhớ rõ mọi thứ. Cha nghĩ bà đã thành như vậy rồi thì phải giúp bà ấy thôi. Vậy nên 2 năm qua, bà mua 3 lạng ở quán chúng ta bằng 5 ngàn, cha sẽ trả lại bà ấy 10 ngàn. Nếu không, dựa vào chút tiền trợ cấp đó, bà ấy sao mà mua được gạo, rau, nhu yếu phẩm hàng ngày đây. Bà ấy sẽ sống sao con”.

Tôi lặng lẽ lắng nghe và nhìn lên khuôn mặt người cha 50 tuổi của mình, tôi chợt thấy người cha “vạn năng” trong tâm trí tôi giờ đã già rồi.

Hôm sau, tôi dậy sớm cùng cha đạp xe đến quán. Mở cửa chưa được bao lâu, bà cụ lại đến.

Đôi tay run run, bà móc ra 5 ngàn từ trong túi, trên môi nở nụ cười, rồi đưa bàn tay nhăn nheo trả tiền cho cha: “Chủ quán, 3 lạng gạo”.

“Vâng ạ!” Tôi nắm lấy 5 ngàn từ trên tay cha vuốt phẳng ra và đặt vào ngăn kéo, sau đó lấy một cái túi ni lông, cho gạo vào rồi buộc lại và đưa cho bà cụ: “Bà ơi, 3 lạng gạo!”

Bà cụ cẩn thận đón lấy bao gạo, hình như thấy khá nặng, bà ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn tôi.

“Ồ, cháu quên thối tiền!” Tôi gãi gãi đầu rồi nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ tiền 10 ngàn: “Bà ơi, cháu gửi lại bà tiền thừa!”.

Bà cụ cầm lấy tiền, cẩn thận cất vào túi rồi run rẩy bước đi nặng nhọc …

“Con trai, cũng biết bắt chước à!”, cha gõ vào đầu tôi: “Bao gạo của con ít nhất cũng 2 cân!”.

Tôi bỗng cảm thấy mình thật dư giả, nói với cha: “Làm việc tốt nên làm đến cùng phải không cha. Con đang cố gắng để làm người tốt”.

Mấy ngày sau, tôi theo cha ra quán, mỗi lần mở cửa, bà cụ đều đến. Bà ấy vẫn lấy ra 5 ngàn để mua 3 lạng gạo như mọi hôm, tôi cũng thành quen một bộ như vậy, đưa gạo và gửi lại bà 10 ngàn.

Một tháng sau, mấy ngày không thấy bà cụ đến mua hàng, tôi liền hỏi cha: “Lâu rồi con không thấy bà qua mua hàng vậy cha?”.

“Cha nghe nói bà bị bệnh, giờ đang ở bệnh viện”.

14 tuổi, tôi đã học được cách thở dài.

Vài ngày sau, cha tôi nhận được một lá thư từ người được ủy thác của bà cụ. Cha mở phong bì, tìm thấy một giấy chứng nhận bất động sản và một tờ di chúc: “Ông chủ quán, cảm ơn ông và con trai của ông. Những ngày cuối cùng trong bệnh viện, đầu óc tôi chợt sáng suốt trở lại. Tôi bỗng hiểu ra nếu không có sự quan tâm và thiện tâm của hai bố con ông trong 2 năm qua, tôi sẽ không sống được đến ngày hôm nay, cảm ơn mọi người.

Tôi ra đi không một chút lưu luyến hay tiếc nuối. Điều duy nhất tôi thấy tiếc là tấm chân tình của cha con anh hơn hai năm qua. Tôi không có gì đền đáp lại cho anh cả, chỉ còn lại duy nhất ngôi nhà cũ này mấy chục năm nay tôi ở, mong anh chấp nhận. Cảm ơn ông nhiều, tôi ở trên trời sẽ phù hộ cho cha con anh”.

Cha tôi cầm bức thư trong tay, nước mắt lã chã rơi.

lam nguoi tot Giadinhonline (2)

Ảnh minh họa.

Vì sao chúng ta phải lựa chọn làm người tốt?

Chúng ta làm việc tốt, không phải vì để cho người khác biết, thậm chí người được giúp cũng không cần biết, tự mình ta biết là được rồi.

Bởi vì làm việc tốt khiến ta cảm nhận được bản thân mình tồn tại, cũng khiến ta xác thực tin bản thân mình là một người lương thiện. Đây chính là ý nghĩa lớn nhất khi chúng ta làm việc tốt.

Phần thưởng lớn nhất cho làm chuyện tốt chính là tâm hồn vui sướng hạnh phúc.

-> 10 điều ai lớn lên cũng ước giá như mình hiểu được khi còn là học sinh

T. Linh

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v