Có một cậu thanh niên vì thất tình mà thống khổ, ăn không ngon, ngủ không yên, tâm trạng chán nản vô cùng. Một lần, cậu đến thỉnh giáo một nhà sư, nhà sư bèn nói: “Cậu cần phải tu.”
Cậu thanh niên bèn hỏi: “Tu như thế nào?” Nhà sư nói: “Đói bụng thì ăn và buồn ngủ thì đi ngủ!”
Cậu thanh niên ngạc nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ ăn cơm với đi ngủ cũng phải tu sao?”
Nhà sư nói: “Cũng là ăn cơm, cũng là ngủ nhưng lại có những kết quả khác nhau. Người phàm lúc ăn cơm, thì nhìn dọc nhìn ngang, nghĩ điều này nghĩ điều kia, trong đầu họ có muôn vàn suy tính, đủ loại ý nghĩ. Còn lúc ngủ thì lại mơ tưởng điên đảo, mơ cái này mơ cái kia, suy nghĩ đủ loại. Người tu luyện thì khác, khi ăn cơm chính là ăn cơm, khi ngủ chính là ngủ, chứ không còn suy nghĩ gì!”
Cậu thanh niên lại hỏi: “Nhưng mà phải thế nào mới có thể làm được như vậy chứ?”
Nhà sư trả lời: “Cậu không thể chi phối được thời tiết, nhưng cậu có thể cải biến được tâm tình của mình. Cậu không thể cải biến được dung mạo của mình, nhưng có thể nở một nụ cười tươi. Cầu người không bằng tự cầu bản thân mình, cầu bản thân mình không bằng cầu tâm. Tâm cần phải là một cái ao nước trong. Ao mà trong suốt thì bóng của núi, của chim, của hoa, của cây cối hiện trên mặt nước mới đẹp. Như vậy thì ngày nào cũng là ngày đẹp, đêm nào cũng là đêm thanh, nơi nào cũng là đất lành, cách nào cũng là cách tốt, không có gì có thể làm mê mờ và vẩn đục chúng ta.”
Đời người, việc đầu tiên cần phải giải quyết là mối quan hệ bên trong nội tâm mình, sau mới giải quyết mối quan hệ giữa người và sự vật, sau cùng mới là giải quyết mối quan hệ giữa người với người. Giải quyết nội tâm là thăng hoa tâm tính. Giải quyết sự vật là buông bỏ được mất. Có như vậy thì giải quyết với người mới dễ dàng. Con người lại thường hay làm ngược, hướng ra bên ngoài để giải quyết, để tranh đoạt, để so sánh hơn thua, chứ ít có người hướng vào bên trong mà tu dưỡng bản tâm.
Trong cuộc đời một người, rất ít sự tình là không thể thiếu, rất nhiều cái tâm là hoàn toàn thừa, như lòng tham, hư vinh, ghen ghét, oán hận… Những điều này xét cho cùng đều chỉ là gánh nặng, càng thu gom càng giống như cõng đá trên lưng. Chỉ có buông bỏ xuống mới có thể nhẹ bước.
Đời người chính là đi từng bước từng bước, vứt bỏ từng chút từng chút, có như vậy đoạn đường đi được mới càng ngày càng dài, tâm tình mới càng ngày càng thanh tịnh.
Nhận xét
Đăng nhận xét