Tôi đọc bài: "Cô gái 32 tuổi đôi khi suy nghĩ thua trẻ 12", thấy hình ảnh trước kia của mình trong đó.
Tôi nhận thấy, hóa ra cũng có những người giống mình, mình không quá khác biệt, những trạng thái cảm xúc đó có thể xảy ra với bất kỳ ai. Tôi từng như tác giả bài viết, cảm thấy bản thân thật vô dụng và cô đơn ngay trong gia đình mình. Tôi sống như một cái bóng vì mặc cảm mình không được giỏi và tốt như mọi người trong nhà. Từ đó tôi sinh ra cảm giác tự ti, chán nản, làm việc gì cũng không xong, thấy không ai hiểu mình và đúng là cảm giác cả thế giới dường như không có nơi nào là của riêng mình.
Có những lúc tôi ước mình có thể giỏi giang, khéo léo và nhanh nhạy giống như các anh chị trong nhà hoặc những người tôi đã gặp trong cuộc sống. Lúc đó tôi đâu biết, những người mình đang mong giống họ, họ cũng có những nỗi khổ riêng, khó khăn hay tâm sự nhất định, chỉ là họ không thể hiện ra và đã tìm cách vượt qua nó. Tôi nửa muốn trở thành người tốt hơn, thoát ra khỏi cảm giác tiêu cực, nửa cũng muốn hưởng thụ sự an toàn và được bao bọc đó. Vì thế tôi vừa dằn vặt bản thân nhưng lại chẳng chịu làm gì để thay đổi. Sau khi mọi cảm xúc tiêu cực bủa vây, tôi không thể chịu nổi và quyết tâm thay đổi. Tôi dọn ra ngoài sống mặc cho gia đình ngăn cản, mọi người sợ tôi bị lừa và đúng là tôi từng bị lừa thật.
Thời gian đầu ra ngoài sống, tôi cảm giác được thở, dù trước đây sống với gia đình tôi vẫn được mọi người yêu thương nhưng không hiểu tôi, lại có đôi chút áp đặt bởi vì nghĩ đó là điều tốt nhất cho tôi. Tôi bắt tay vào làm những việc mình muốn: sáng đi làm, tối đi học thêm, tự kinh doanh một quán cà phê nhỏ cùng bạn. Quán này sau đó phải đóng cửa vì thua lỗ nhưng đó là trải nghiệm tuyệt vời đối với tôi. Gia đình rất giận nhưng cuối tuần tôi vẫn dành thời gian về thăm họ, cứ mặt dày đều đều về như vậy và họ thấy tôi vẫn sống tốt nên hết giận, mọi thứ trở lại bình thường.
Khi bạn tự lập hoàn toàn, tự đẩy mình vào thế chủ động thì lúc đó bắt buộc bản thân phải thay đổi để thích nghi. Sẽ có những hụt hẫng, khó khăn nhất định nhưng rất xứng đáng để mình chủ động cuộc sống. Bạn được trải nghiệm nhiều hơn, va vấp nhiều hơn và quan trọng được sống là chính mình. Bỗng nhiên đến lúc nào đó bạn cảm thấy chỉ cần là chính mình, hoàn thiện bản thân mỗi ngày để thành phiên bản tốt nhất của mình, không cần phải so sánh mình với bất kỳ ai.
Sau khoảng thời gian ba năm đó, tôi bây giờ vẫn vậy, không giỏi bằng những người trước đây mình hằng mơ ước. Có điều với tôi hiện tại việc đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là tôi tự tin hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn và tự xử lý được những vấn để của mình, cũng như cố gắng mỗi ngày một chút để mình tốt lên. Có một điều nữa, từ khi tôi ra ngoài sống, có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ, tôi nghĩ một phần do may mắn và bản thân sống lương thiện. Vì vậy, bạn đừng tự trách bản thân khi cảm thấy mình sống lương thiện quá sẽ gặp bất công. Hãy lấy lương thiện làm cái gốc, trong quá trình va vấp và trải nghiệm, mình sẽ biết điều chỉnh sự "lương thiện" sao cho phù hợp nhất. Chắc chắn một điều, sống lương thiện không bao giờ mang lại điều tồi tệ cho bản thân.
Tôi muốn viết đôi dòng gửi tới các bạn đang trong tâm trạng chơi vơi như mình trước đây. Tôi hiểu tâm trạng của bạn, những cảm xúc đó bình thường thôi, chỉ cần bạn cố gắng và dũng cảm thay đổi thì mọi thứ sẽ tốt đẹp. Mỗi người một hoàn cảnh nên tôi cũng không biết cách nào tốt nhất, chỉ muốn chia sẻ cách mình từng làm. Chúc bạn tìm thấy được phiên bản tốt nhất của bản thân.
Minh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Nhận xét
Đăng nhận xét