Chuyển đến nội dung chính

Thị phi chỉ vì mở miệng nhiều, phiền não cũng bởi can thiệp lắm

 Quản tốt miệng mình, nói những lời nên nói, những gì không nên nói thì đừng nói, đời người mới có thể trách họa được phúc.

Không nói chuyện thị phi

Trong thời đại Internet, có người thích đem tin đồn, lời tán gẫu trở thành đề tài nói chuyện. Họ nói một cách vô thức về các chủ đề riêng tư của người khác, nhận xét, bình phẩm về người khác và khi hợp ý, ngay lập tức nói những lời xấu xí.

Phật gia thường giảng về khẩu nghiệp. Mỗi lần người ta nói ra những lời làm tổn thương người khác đều là đang tạo nghiệp cho bản thân.

Nhiều người bình luận đúng sai, chỉ trích người khác, còn dương dương tự đắc. Họ không hề tin tạo nghiệp nhiều, sớm muộn cũng có báo ứng tìm đến. Trong Cách ngôn liên bích có nói: “Ngồi yên tĩnh và tự suy xét về bản thân, chứ đừng kiếm chuyện phiếm bàn luận đúng sai về người khác”.

Miệng là cái rìu làm tổn thương người khác, lời nói là con dao sắc nhọn, giữ lại một chút khẩu đức cũng là giúp bản thân góp nhặt phúc phần.

Không buông lời oán trách cuộc sống

Cuộc sống vốn không dễ dàng, ai cũng phải vác trên mình gánh nặng mà tiến về phía trước. Khi người khác đang nghiến răng nghiến lợi cố gắng hết sức, có người lại nói: “Cố gắng cũng chẳng ích gì”.

Họ lảm nhảm, càm ràm, sau mỗi lần trút hết nỗi lòng, mọi thứ lại như bình thường, không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng bao năng lượng tiêu cực như cái thùng rác đã trút lên người nghe mất rồi, không thể nói là người ta không bị ảnh hưởng chút nào.

Người xả nguồn cơn bực bội, sau đó nếu vẫn để những tháng tiếp theo của cuộc đời mình sống trong hủ bại thì lời nói trút bực bội kia cuối cùng chẳng mang lại lợi ích nào, có khi còn làm người khác thêm chán chường, bi ai.

Những người thích oán trách rồi sẽ chẳng còn bạn bè.

Khi cuộc sống không thuận lợi, họ liền muốn oán trách với bạn bè, kéo người khác xuống vực thẳm bằng năng lượng tiêu cực.

Cuộc sống dù có cực khổ thế nào, con người cũng là những sinh mệnh thích hướng về ánh nắng, không ai thích nghe những lời chứa đầy sự tiêu cực.

Oán trách nhiều, thì càng bị những năng lượng tiêu cực bao quanh lâu, cả người bị mất đi lòng tin và sức sống, cuộc sống cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tu khẩu không phô trương bản thân

Người khác tán dương là bia miệng, tự mình tâng bốc là nói khoác.

Núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, buông bỏ sự tự kiêu của bản thân, khiêm tốn xin chỉ bảo mới có thể không ngừng hoàn thiện.

Cuộc sống của người khác hà tất đã sai, cuộc sống của bạn chắc gì đã đúng

Đừng dùng miệng của mình can thiệp vào cuộc sống của người khác.

Đừng dùng đầu của người khác để suy nghĩ về cuộc sống của mình.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Họ có hạnh phúc hay không cũng không can hệ gì đến chúng ta.

Chúng ta đứng từ bên ngoài mà nhìn chẳng qua chỉ như thầy bói xem voi, chỉ có thể nhìn thấy một góc của núi băng mà thôi.

Có một điểm rõ ràng hơn chính là: Có những mảnh đời hoàn toàn không phải là của bạn, bạn không có quyền can thiệp.

-ST-

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v