Chuyển đến nội dung chính

Lão Tử: Khi người khác mắng chửi bạn, tốt nhất là nên mỉm cười bỏ qua

 Lão Tử: Khi người khác mắng chửi bạn, tốt nhất là nên mỉm cười bỏ qua


Con người sống trên đời khó tránh khỏi có lúc bị người khác bực tức chỉ trích, oán trách, nói xấu, thậm chí miệt thị phỉ báng. Nếu vì thế mà bực tức thì quả là không đáng chút nào. Đối diện với sự đả kích của người khác, càng phản ứng mãnh liệt thì càng không có hồi kết, chi bằng không động tĩnh gì, thì sẽ chẳng điều gì lay động nổi.

Vào thời Xuân Thu, Lão Tử là người có đạo đức rất cao, có tấm lòng khoan dung, quảng đại, tư tưởng uyên thâm, bởi vậy danh tiếng của ông truyền vang khắp thiên hạ.

Một ngày nọ, một người học giả tên là Sỹ Thành Ỷ, tự xưng là học rộng tài cao, đến thăm Lão Tử, ông thường nghe mọi người ca ngợi Lão Tử liền cảm thấy rất hiếu kì, lẽ nào đạo đức và kiến thức của Lão Tử lại siêu nhiên như vậy được? Do vậy, ông đã trải qua hàng ngàn dặm để tìm đến nhà của Lão Tử. Môi trường xung quanh nhà Lão Tử rất sơ sài, căn phòng thì dột nát, xem ra có chút gì đó lộn xộn.

Học giả Sỹ Thành Ỷ thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng, rất không vui, ông liền nói với Lão Tử rằng: “Tôi nghe nói ông là người có trí tuệ cao siêu, lại là người có đạo đức cao, tôi vì danh tiếng của ông mà đến đây, nhưng đến đây tôi cảm thấy rất thất vọng. Nhà của ông thực sự không khác nào ổ chuột, chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng lợn là mấy. Tôi không biết có thể học hỏi được điều gì ở ông? Thực sự là rất thất vọng!”

Nói xong ông liền đưa mắt nhìn Lão Tử, thấy Lão Tử hoàn toàn không để tâm. Sỹ Thành Ỷ cũng tỏ ra bất lực, sau đó quay người trở về.

Trên đường trở về, trong tâm ông không thể tĩnh lại được, không ngừng suy nghĩ trong tâm: “Sao ta cứ cảm thấy kì kì thế nào, theo lý mà nói, danh vọng của Lão Tử lừng lẫy như vậy. Khi đứng trước mặt ông ấy, tại sao ta không thể cảm nhận được vẻ đặc biệt từ ông, hơn nữa ta dùng lời lẽ châm biếm và chỉ trích ông, tại sao ông ta lại không có phản ứng gì. Nếu ta nắm lý, ta đáng lẽ phải rất vui, nhưng tại sao ta lại cảm giác khó chịu, trong tâm lại trống không như thế?”

Ông suy nghĩ một hồi, ngày hôm sau không nhịn được, ông bèn quay lại tìm gặp Lão Tử: “Thật kì lạ, hôm qua tôi đến thỉnh giáo Ngài, tôi đã vô lễ với Ngài như vậy, đã nói những lời xúc phạm Ngài, vì sao Ngài không có phản ứng gì, cũng không cảm thấy tức giận?”

Lão Tử bình thản nói: “Cái gì gọi là Thánh nhân với chẳng không Thánh nhân, loại danh hiệu này, ta đã vứt đi như vứt chiếc giày rách từ lâu rồi. Nếu tôi có được thực chất của đại Đạo thì có liên quan gì việc ông chửi tôi là trâu, là ngựa, hay là chuột? Tôi vẫn là tôi”.

Con người sống trên đời khó tránh khỏi có lúc bị người khác bực tức chỉ trích, oán trách, nói xấu, thậm chí miệt thị phỉ báng. Nếu vì thế mà bực tức thì quả là không đáng chút nào.

Kinh Phật có viết, con người phải ‘bát phong bất động’. Đối diện với sự đả kích của người khác, càng phản ứng mãnh liệt thì càng không có hồi kết, chi bằng không động tĩnh gì, thì sẽ chẳng điều gì lay động nổi.

Bởi vậy, đừng bao giờ tranh cãi với những người có nhận thức và đẳng cấp không giống bạn, bạn chỉ cần làm tốt việc của bản thân mình, sống thành thật, thiện lương, bao dung và vô tư, nhân quả sẽ giúp bạn sáng tỏ.

Trang Tử trong “Thu Thủy” đã từng giảng qua một câu nói như sau: “Côn trùng mùa hạ không thể nói những lời lẽ khiến người ta cảm thấy giá buốt”. Ý nghĩa là, đừng nói chuyện băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè, bởi côn trùng mùa hè không thể sống đến mùa đông, làm sao có thể sống đến mùa đông?

Không bao biện không có nghĩa là trong tâm bạn đuối lý, không tranh cãi không đồng nghĩa với việc bạn đã sai. Nếu bạn là người thanh cao thanh bạch, thân phận đoan chính, thì nhất định sẽ có ngày được chứng minh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v