Chuyển đến nội dung chính

Tâm luôn nghĩ đến tiền bạc, mắt không nhìn được ai

 Tâm luôn nghĩ đến tiền bạc, mắt không nhìn được ai

Trước đây, tại nước Tề có một người vô cùng ham vàng. Ông ta sáng cũng muốn có vàng, chiều cũng muốn có vàng, ăn cơm, ngủ nghỉ đều nghĩ tới vàng, nghĩ tới độ muốn phát điên, nhưng nhìn mãi cũng không ra nơi nào có vàng.

Một buổi sáng, ông mặc quần áo chỉnh tề, đội một chiếc mũ mới, đi ra phiên chợ. Trên đường đi, ông cứ ngó quanh ngó quẩn xem trên đường có vàng hay không. Thỉnh thoảng nhìn thấy một viên đá màu vàng, ông liền ngồi thụp xuống, quan sát rất lâu, đến khi cảm thấy nó vẫn chỉ là một viên đá, mới đành lòng bỏ đi tìm chỗ khác.

Đang bước đi, đột nhiên ông trông thấy một thứ gì đó lấp lánh, ông lập tức bị nó thu hút. Ông tiến đến xem xét một chút: Ồ, thực sự là một đống vàng!

Chân tay ông bỗng nhiên run rẩy, và ngay lập tức chạy về phía trước, hai tay vơ hết đống vàng, rồi nhanh chân bỏ chạy.

Ông lập tức bị quan quân vây bắt lại. Quân binh hỏi: “Người ta vẫn còn ở kia, sao ngươi lại dám lấy vàng của người ta bỏ chạy như vậy?”

Hóa ra, đống vàng đó là của một người mang đi bán, người bán vàng trước hành động bất thình lình của ông ta, nhất thời bối rối, sau khi định thần lại, thì vàng đã bị ông ta lấy đi.

Lúc bị bắt, ông ta mới biết đó là vàng của người ta mang đi bán. Ông nói với đám quan binh: “Lúc tôi lấy vàng, thực tình không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy vàng thôi!”

Quan binh thở dài: “Ta hiểu rồi! Trên đời này vì sao tham quan lại cả gan làm loạn? Bởi vì họ lúc nhìn thấy vàng bạc, trong mắt sẽ không thấy được ai khác, trong tâm không còn nghĩ được điều gì khác”.

“Con đường tìm kiếm Đạo” không thể bị mê lạc

Nhà hàng xóm của Dương Chu bị mất một con dê, liền kêu gọi tất cả người thân, cũng mời cả Dương Chu và những đứa trẻ trong làng cùng nhau tìm kiếm.

Chỉ một con dê, vì sao lại phải huy động nhiều người như vậy đi tìm? Dương Chu cảm thấy rất kỳ lạ. Nhà hàng xóm mới nói: “Vì lối rẽ nhiều quá, ai biết con dê này nó chạy hướng nào mà tìm?”

Một lúc sau, tất mọi người đi tìm dê đã trở về, nhưng không ai tìm được. Dương Chu hỏi: “Đi nhiều người như vậy, sao con dê vẫn chạy mất được nhỉ?”

Người nhà hàng xóm nói: “Mỗi lối rẽ lại có lối rẽ, mọi người không biết đi theo lối nào để tìm, nên đành quay trở về.”

Dương Chu nghe xong, trầm tư suy nghĩ, mấy ngày không nói một câu.

Học trò thấy Dương Chu suốt ngày phiền muộn, bộ dạng không vui, cảm thấy khó hiểu: “Không phải chỉ là mất một con dê thôi sao? Huống chi con dê đó là của nhà hàng xóm?”

Trong đám học trò của Dương Chu, có một người tên là Tâm Đô Tử, cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, liền hỏi thầy cho rõ ngọn ngành, mới biết được, Dương Chu vì chuyện “Mất dê nơi đường rẽ”, đã liên tưởng về con đường học đạo.

Con dê mất phương hướng, bởi vì có quá nhiều lối rẽ. Việc nghiên cứu học thuật cũng thế: Học vấn cơ bản đều giống nhau, nhưng đến đầu ngọn của nó, lại trở nên sai lệch.

Rất nhiều học giả, bởi vì phương thức học thuật rối loạn và kỳ dị, mà đã đánh mất căn bản. Người nghiên cứu học vấn, chẳng phải cần phải đưa kiến thức quy về nhất quán, phản bổn quy chân sao? Thế nào mới là nắm giữ được “Đạo” căn bản? Điều này là chỗ mà rất nhiều người cầu đạo cần phải lưu tâm, không thể mê loạn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v