Chuyển đến nội dung chính

 Lão Tử: 6 điều cần buông bỏ để thân khỏe tâm an



Lão Tử không chỉ được biết đến là bậc giác ngộ, thủy tổ của Đạo giáo, tác giả của Đạo Đức Kinh, ông còn là người có tri thức thâm hậu về dưỡng sinh học. Lão Tử cho rằng, con người muốn được khỏe mạnh, sống trường thọ không bệnh thì tâm và thân phải khỏe mạnh.

Theo Lão Tử, để có được tâm thân khỏe mạnh, người ta cần phải học cách dưỡng sinh. Mà một người muốn học cách dưỡng sinh thì trước tiên phải loại bỏ đi “Lục hại” (6 điều có hại).

🔻 Trừ bỏ lục hại

Lão Tử cho rằng, ăn bất quá chỉ cầu ăn no, ở bất quá chỉ cầu được an. Vinh nhục ở cõi hồng trần này đều bất quá chỉ là tham dục của tâm con người. Người có tâm biết đủ thì sẽ không truy cầu những gì quá phận, cầu những thứ không thuộc về mình, vì vậy họ không tự tìm đến phiền não.

🔻 Thanh sắc

Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết: “Ngũ sắc lệnh nhân mục manh, ngũ âm lệnh nhân nhĩ lung, ngũ vị lệnh nhân khẩu sảng”, ý nói, ngũ sắc làm người ta mờ mắt, ngũ âm làm người ta điếc tai, ngũ vị làm người ta tê miệng lưỡi. Cổ nhân cũng giảng rằng: “Túng tình thanh sắc họa quốc hại kỷ”, ý nói mặc sức phóng túng thanh sắc thì họa quốc hại thân. Bởi vậy, điều bậc thánh nhân hướng đến chính là “thanh tâm quả dục” giảm ham muốn, giữ tâm thanh tịnh.

🔻 Tài vật, của cải

Lão Tử giảng: “Nan đắc chi hóa, lệnh nhân hành phương” tức là của cải khó tìm khiến con người tranh giành mà gặp tai họa.

🔻 Ích kỷ, tư lợi cá nhân

Ích kỷ, tư lợi là loại tâm khiến con người dễ làm ra những việc ác. Người mà làm gì cũng chỉ vì mình, vì tư lợi bản thân thì dễ dàng đánh mất sự thanh liêm, chính trực, bị tư lợi xui khiến mà làm ra những việc thất đức.

🔻 Xu nịnh, a dua giả dối

Người “khẩu thị tâm phi” (miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo), trong ngoài không đồng nhất thì luôn phải suy nghĩ cách, rình xem ý tứ người trên ra sao, giỏi dùng lời nịnh nọt để lấy lòng người trên, người như thế rất khó để sống được thoải mái.

🔻 Ghen tức, đố kỵ với người khác

Những người có tâm tật đố khi thấy người khác được gì thì buồn rầu, phiền não giống như chính bản thân mình bị mất, nhưng khi thấy người khác mất mát thì lại vui mừng như chính bản thân mình được. Người có tâm tật đố khi sống cùng người khác sẽ thấy người khác hơn mình thì canh cánh trong tâm, tâm lý mất đi sự cân bằng. Thậm chí, có người bởi vì có tâm tật đố mà sinh ra ác niệm, ác sự và mưu hại người khác. Bởi vì tật đố đến mức không chịu được mà gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hại người hại mình, đồng thời định sẵn kết cục thảm hại cho bản thân mình.

Những tai họa mà “Lục hại” mang đến cho con người, có lẽ ai cũng có thể hiểu được, hơn nữa cũng có thể đã từng gặp phải. Nhưng để trừ bỏ đi “Lục hại” này lại là điều rất khó làm, một người bình thường khó có khả năng làm được. Sở dĩ khó làm được là bởi vì con người ta một khi gặp sự tình thì đều không thể quên được công danh lợi lộc, tiền tài mỹ nữ, vinh hoa phú quý. Một khi đã không thể quên được thì “lục hại” sẽ thừa cơ mà tiến nhập vào thân tâm chúng ta làm thương tổn tinh thần và thân thể.

Từ xưa đến nay, con người không ai là không muốn khỏe mạnh, trường thọ. Đặc biệt, những người giàu sang phú quý lại càng mong mỏi điều ấy. Thậm chí rất nhiều người, ngay cả bậc Đế Vương cũng không tiếc của cải để tìm phương thuốc, linh đan dược liệu để được trường sinh bất tử. Nhưng kết quả cũng chỉ là công dã tràng, “mò trăng nơi đáy nước”. Chỉ có những người, trong cuộc sống hàng ngày, trong công tác đều chú ý tu dưỡng tâm tính, đoạn dứt ham muốn, dục vọng thì mới có được tinh thần và thể xác khỏe mạnh, an bình.

Tránh xa tam hoạn

Ngoài thuyết “Lục hại” của Lão Tử ra, người xưa còn đúc kết ra “Tam hoạn” là 3 nguyên nhân làm tổn hại tinh thần, thể xác của một người.

🔻 Tham ăn biếng làm

Có một số người ưa dùng xe chứ không đi bộ, luôn thụ động “há miệng chờ sung”, cả ngày đều không động chân động tay làm gì. Người như vậy dần dần sẽ trở nên ù lì, cơ thể không còn linh hoạt. Người như vậy, có thể sống trường thọ chăng?

🔻 Ăn chơi sa đọa

Trong cuộc sống luôn có một số người chỉ cần có chút tiền liền tụ tập ăn chơi, rượu chè say sưa. Nhưng người ta lại không biết được “rượu chính là độc dược, sắc lại là dao róc xương”. Thậm chí có người biết điều đó nhưng vì dục vọng quá lớn mà không thể bỏ được.

Người xưa có câu: “Đại túy tất sinh đại hại” (Uống rượu say sưa người ta dễ gây ra tai họa), “Đại túy nhập phòng khí kiệt can thương” (uống quá nhiều rượu sẽ khiến gan bị tổn thương). Đam mê tửu sắc, coi rượu như mạng sống, người như vậy sao có thể trường thọ được đây?

🔻 Quá hủ hóa

Một số người hễ có chút uy quyền liền ức hiếp dân lành, ra tay vơ vét của dân, tham ô vô độ, dùng tiền như nước, đam mê tửu sắc, phóng túng dục vọng. Người như vậy cũng làm sao có thể mơ tưởng đến trường thọ?

Có thể thấy “Lục hại” của Lão Tử và “Tam hoạn” mà người xưa tổng kết ra là có chỗ tương đồng về mục đích, đều là để khuyên răn con người tu tâm dưỡng thân mà đạt được tâm thân khỏe mạnh, sống lâu không bệnh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v