Chuyển đến nội dung chính

Để thành công cần hàm dưỡng đức tính giống như nước

 Để thành công cần hàm dưỡng đức tính giống như nước

Nước có thể cứng, có thể mềm, cũng có thể hóa vô hình vô ảnh. Nước ở thể lỏng tuy mềm mại nhưng “nước chảy đá mòn”. Nước khi là băng thì cứng rắn như sắt thép, càng lạnh giá lại càng cứng rắn. Nước khi là khí lại có thể chịu tải cơn giận dữ của thiên nhiên, rồi trở thành nhân tố chính bên trong giông tố. Một người muốn làm thành được việc đại sự thì cần nên hàm dưỡng đức tính giống như nước vậy.

Xưa kia có một thương nhân trẻ tuổi bị người bạn hàng bán đứng mà cả người cả của đều mất hết. Anh ta quá thống khổ, cảm thấy bản thân chẳng còn gì để mất, nên muốn tìm chỗ tự vẫn. Khi đến bên bờ hồ, anh ta gặp một cụ già đang ngồi tĩnh tọa. Nhìn cụ già tường hòa bên khung cảnh thanh tĩnh, anh như tỉnh táo hơn, liền đem cảnh ngộ của mình kể lại.

Cụ giả mỉm cười rồi khuyên bảo và dẫn anh ta về nhà mình. Sau đó, cụ bảo anh vào hầm, tới chỗ một tảng băng rất to và cứng. Cụ già bảo: “Cậu hãy dùng sức làm cho nó vỡ ra!”

Người trẻ tuổi dùng búa đập, đập hết sức nhưng cũng chỉ có thể tạo ra những vết nứt nhỏ trên mặt tảng băng kia. Lại đập thêm vài nhát tận sức, anh bất quá cũng chỉ làm bắn ra một chút băng vụng. Anh thở hồng hộc và lắc đầu nói: “Tảng băng này quả thực là quá cứng!”

Cụ già lại bảo anh đem tảng băng ra ngoài, đặt bên ngọn lửa. Khi lửa nóng lên thì tảng băng cũng dần dần tan, rồi vỡ ra.

Cụ già lại bỏ phần băng vỡ ra vào nồi, đậy nắp lại. Nước sôi bốc hơi, làm nắp nồi bật rơi ra.

Cụ già lại để cho ngọn lửa nung nước đến khi khô cạn. Bấy giờ, cụ già mới hỏi: “Cậu có lĩnh ngộ được ra điều gì không?’

Người trẻ tuổi nói: “Có một chút! Tôi không nên dùng búa đập, mà nên dùng lửa đốt”.

Thấy cụ già lắc đầu, anh ta lộ rõ vẻ mặt khó hiểu, cúi đầu xin được thỉnh giáo. Cụ già nói: “Cái mà ta muốn cho cậu thấy chính là đức tính của nước. Người thành công cũng cần phải có những đức tính giống như nước vậy!”

Băng tuy là nước, nhưng so với nước lại cứng rắn gấp trăm vạn lần. Càng trong hoàn cảnh giá lạnh ác liệt thì nước lại càng thể hiện ra đặc tính vững chắc như sắt thép. Con người cũng nên như thế, càng ở trong gian khó thì càng phải có “ý chí kiên cường”.

Người xưa nói: “Tích thủy xuyên thạch, quý tại kiên trì”, ý nói nước tuy mềm, tuy nhỏ bé không đáng kể, nhưng rơi lâu ngày trên đá rồi thì có thể khiến đá bị đâm xuyên.

Nước khi hóa thành hơi thì vô hình vô ảnh, giống như “công thành thân thoái”. Nhưng nếu hơi tụ trong một phạm vi nhất định thì sẽ có thể “chịu tải lớn lao”, lực ép càng mạnh thì tải lượng càng mạnh. Hơn nữa hơi tụ còn có thể tạo mưa bão, đây là chịu tải của mẹ thiên nhiên.

Nước làm sạch vạn vật, cho dù vật bẩn như thế nào trên thế gian này, nước đều tẩy rửa nó, tiếp nhận bao dung, rồi lại tự lắng đọng, làm sạch mình. Biển cả thể hiện ra đức tính “dung chứa vô cùng” của nước, trăm ngàn con sông đều đổ về biển cả.

Nước mặc dù lạnh nhưng lại mang đức tính “thiện”, chảy chỗ thấp mà không tranh, nuôi sống vạn vật trên thế gian nhưng lại không đòi hỏi báo đáp.

Bởi vậy, lòng người nên là như nước.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v