Chuyển đến nội dung chính

Người có tôn nghiêm thường thủ vững được 5 ranh giới

 Người có tôn nghiêm thường thủ vững được 5 ranh giới

Cuộc đời của bất kỳ ai cũng có lúc đắc ý và có lúc thất ý. Khi ấy, người ta thường vì vui quá hay buồn rầu quá mà khó kiểm soát được suy nghĩ, hành vi hay phép tắc làm người làm việc của mình. Thậm chí họ có thể đánh mất tôn nghiêm của mình, từ đó gây ra những hậu quả khiến bản thân phải hối hận. Vì vậy, dù ở hoàn cảnh nào chúng ta cũng đều nên giữ vững được những “ranh giới” làm người làm việc nhất định.

🔻 1. Khó khăn đến mấy cũng không được nợ mà không trả

Trong cuộc sống, ai cũng có lúc khó khăn về tài chính tiền bạc. Trong lúc chúng ta khó khăn như vậy, nếu có người sẵn sàng cho chúng ta mượn tiền thì đó đúng là một người tốt, thật lòng muốn giúp đỡ chúng ta. Sở dĩ họ có thể đưa tay giúp đỡ là bởi họ tin tưởng ở nhân phẩm, tôn nghiêm của chúng ta.

Vậy nên, những lúc khó khăn bế tắc mà có người giúp đỡ thì chúng ta nhất định phải biết ơn và ghi nhớ trong lòng. Đến lúc phải trả thì nhất định đừng tìm lý do không trả. Bởi vì nhân phẩm của một người là do chính bản thân mình tự xây dựng. Người khác có tin tưởng và tín nhiệm chúng ta hay không phụ thuộc vào cách hành xử của chính bản thân chúng ta.

🔻 2. Khốn cùng đến mấy cũng không tính kế với bạn bè

Một chữ “Bằng” trong bằng hữu (bạn bè) được cấu thành từ hai chữ “Nguyệt” ( “朋”: bằng, “月”: nguyệt), ý nói một người không có bạn bè thì cũng giống như trong cuộc đời khuyết thiếu ánh mặt trời vậy. Bởi vì năng lượng của một người là yếu ớt và không hoàn chỉnh, mọi sự đều cần có bạn bè giúp đỡ hỗ trợ thì mới có thể thành tựu được.

Bạn bè quan tâm và ủng hộ lẫn nhau, giống như một chiếc ô, mưa nắng đều che chở, đồng hành trong những lúc khó khăn. Nếu một người vong ân phụ nghĩa, không có tôn nghiêm, vì danh lợi tình mà tính kế với cả bạn bè, bán đứng bạn bè thì cũng chính là hủy đi đường lui của chính mình, ngoảnh đầu lại người thua thiệt cũng chỉ là bản thân.

🔻 3. Thất ý thế nào cũng không oán trách cha mẹ, người thân

Thông thường, người ngoài sẽ chỉ quan tâm đến việc chúng ta có giàu sang, vinh hiển hay không. Chỉ có người nhà mới quan tâm đến việc chúng ta trong cuộc sống này có mỏi mệt hay không.

Mỗi người ai cũng có lúc gặp phải những chuyện không vừa ý trong công việc và cuộc sống. Khi một người gặp phải đau khổ về mặt tình cảm, họ thông thường sẽ đổ lỗi cho người nhà vì đã không cho họ đầy đủ tình yêu thương. Thậm chí, khi sống chung với người khác mà không hòa hợp, họ sẽ oán trách người nhà vì đã tạo cho họ một thói quen sống như vậy. Có không ít người khi cảm thấy rằng số phận không công bằng với mình, trong lòng họ sẽ sinh ra phẫn uất, oán trách cha mẹ đã không cho họ nhiều hơn… Như thể rằng khi họ gặp phải việc gì không vừa ý thì đều là lỗi của cha mẹ, người thân trong gia đình vậy.

Xã hội này này tưởng như không công bằng nhưng lại không hẳn là vậy, bởi vì mọi thứ đều có nhân quả, có phúc đức, có đạo Trời mà nên. Do đó, ôm giữ tâm oán hận không bằng lạc quan tìm cho mình một chân trời mới, như vậy thứ gì xứng có được thì tất sẽ có được, lại tạo ra phúc phận và một nền tảng tốt đẹp cho tương lai.

🔻 4. Gian nan đến mấy cũng không đánh mất cốt khí

Trong Thủy Hử có câu: “Thường ngôn đạo: Nhân vô cương cốt, an thân bất lao”, nghĩa là, người ta thường nói rằng người không cứng cỏi, không có cốt khí thì lập thân sẽ không vững. Cốt khí tựa như là xương của một người, nếu xương đã mất đi rồi thì sẽ không còn hình dạng nữa. Một người nếu không có khí phách mạnh mẽ cứng rắn, không có lòng quyết tâm và nhẫn nại, thì không cách nào thành gia lập nghiệp được.

Một người chỉ có không sợ nghèo khó, không sợ khổ cực, làm việc với một tâm thái yên tâm, thoải mái, biết sai liền sửa, người như vậy mới được người khác tôn trọng và không bị xem thường. Trái lại, một người hễ gặp khó khăn đã nhụt chí, vứt bỏ tôn nghiêm, buông bỏ con đường đã chọn thì không thể hoàn thành được sự nghiệp, cũng không thể được người khác xem trọng, tin tưởng.

🔻 5. Thành đạt đến mấy cũng không kiêu căng, ngạo mạn

Cổ ngữ nói: “Thiên cuồng tất hữu vũ, nhân cuồng tất hữu họa”, nghĩa là trời cuồng thì tất có mưa bão, người cuồng thì tất có tai họa. Nhân sinh là một con đường dài, gập ghềnh lên xuống, vì vậy khi đắc ý tuyệt đối đừng cuồng vọng, bởi vì cuồng được nhất thời, cũng  không cuồng được một đời.

Có câu: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, trên thế giới này sẽ luôn luôn có người giỏi giang hơn ta, cho nên không cần phải xem thường người khác. Trong cuộc sống có không ít người thất bại nặng nề là người hay kiêu căng tự đại. Trên đời này không có ai là ngày ngày đều gặp việc tốt, cũng chẳng có hoa nào nở mãi mà không tàn. Những người mà ta đã từng cho là tầm thường ấy, có khi về sau lại có thành tựu vượt bậc hơn ta. Cho nên, dù chúng ta có giàu có, đạt thành tựu đi chăng nữa cũng nên bảo trì sự khiêm tốn.

Nếu một người có thể kiên trì giữ vững những “ranh giới” làm người này, không đánh mất sự tôn nghiêm của bản thân thì nhất định sẽ trở thành người có phẩm hạnh đoan chính trong xã hội.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...