Chuyển đến nội dung chính

Miệt mài tìm kiếm thuật dưỡng sinh, kỳ nhân đã hiểu được đạo của trường thọ

 Miệt mài tìm kiếm thuật dưỡng sinh, kỳ nhân đã hiểu được đạo của trường thọ

Thời nhà Minh, có một người trường thọ tên là Vương Sĩ Năng. Theo ghi chép trong “Canh Tỵ biên”, Vương Sĩ Năng là người Hải Châu, ông sinh ra vào thời nhà Nguyên năm Chí Chính thứ 24 (năm 1364), đến năm Thành Hóa Quý Mão (năm 1483), lúc này ông đã 120 tuổi. Minh Hiến Tông hạ chiếu mời Vương Sĩ Năng vào cung, hỏi han về đạo dưỡng sinh của ông.

Vương Sĩ Năng từ nhỏ đã có hứng thú với thuật dưỡng sinh trường sinh, từng rời bỏ quê hương để du ngoạn tứ phương tìm kiếm danh sư.

Có một năm, Vương Sĩ Năng đến Tứ Xuyên, nghe nói trên núi Tuyết Sơn có một cụ già thần kỳ đang cư ngụ, thế là bái mộ danh tiếng liền đến kính thăm.

Vương Sĩ Năng nhìn thấy cụ già khoác áo nỉ, nằm ở trên giường. Hình dáng cụ già thấp bé, nhưng diện mạo ngũ quan và chân tay lại như trẻ sơ sinh. Vương Sĩ Năng kính cẩn lễ bái, nhưng cụ già không trả lời. Vương Sĩ Năng một lòng muốn học đạo, nên can tâm tình nguyện hầu hạ cụ già.

Cụ già ăn rất ít, ở bên cạnh ghế ngồi có một cái túi, bên trong đựng một thứ trông giống như mì khô. Thỉnh thoảng, mang ra ăn một chút, hoặc là uống 1, 2 thâng nước suối từ khe núi.

Vương Sĩ Năng ở mấy ngày, số ngũ cốc mang theo đã ăn hết, liền quỳ trước mặt cụ già xin đồ ăn. Cụ già liền đem đồ ở trong túi chia cho ông. Sĩ Năng nếm thử một miếng, thấy vừa đắng vừa chát, quả thực là nuốt không trôi, đành phải vào trong núi nhặt quả dại, đào rễ củ rau rừng ăn chống đói.

Ở trên núi 3 năm, Vương Sĩ Năng rất cần mẫn hầu hạ cụ già, mặc dù vất vả nhưng ông không hề kêu than. Cụ già thương hại ông, một hôm liền nói: “Ta có thể truyền đạo cho người rồi. Ngươi cuối cùng rồi cũng phải xuất sơn. Sau này, nếu như không phải người có căn khí tốt, thì không được tùy tiện truyền thụ.”

Lập tức cụ già truyền thụ cho Vương Sĩ Năng phương pháp tu đạo trường sinh. Sau khi Vương Sĩ Năng học thành công, bèn nói lời từ biệt.

Rất lâu sau đó, Vương Sĩ Năng đến Tế Ninh, sống trong một ngõ sâu heo hút ở bên ngoài phía Đông thành, hàng ngày hầu như không ăn thức ăn chín của nhân gian, chỉ ăn mấy quả táo, mấy cọng rau xanh, thậm chí hiếm khi uống nước.

Mặc dù đầu Vương Sĩ Năng bạc trắng, nhưng da dẻ mịn màng như một đứa trẻ, mọi người lúc bấy giờ đều cảm thấy ông kỳ lạ khác thường.

Vương Tuyên – Chỉ huy sứ Tế Ninh cũng là người Hải Châu, nghe nói có người đồng hương kỳ lạ như vậy, đặc biệt đến bái kiến. Khi biết tên của Vương Sĩ Năng, Vương Tuyên kinh ngạc nói: “Ta nghe tổ tiên nói, ta có một vị thúc tổ tên là Vương Sĩ Năng, từ nhỏ đã yêu thích Đạo mà bỏ nhà đi, không ai biết thúc ấy đi đâu, không phải chính là ngài đó chứ?”.

Hỏi han chuyện nhà cửa ngày xưa, câu trả lời của Vương Sĩ Năng và những gì mà Vương Tuyên biết đều trùng khớp. Sau đó, Vương Tuyên ngày nào cũng đến thăm Vương Sĩ Năng. Mọi người trong Huyện nghe chuyện, lũ lượt kéo đến biếu tặng quà, Vương Sĩ Năng đều cảm ơn và từ chối không nhận.

Một hôm, Vương Tuyên dẫn theo một quan viên đến gặp Vương Sĩ Năng. Vị quan viên muốn học một chút Đạo thuật, Vương Sĩ Năng nhìn tướng mạo của người đó và nói: “Ngươi chìm đắm vào thanh sắc, ngày nào cũng làm chuyện phóng đãng, không thể là đệ tử của ta được!”. Vị quan viên đó vô cùng xấu hổ.

Sau đó vị quan viên này đã dâng tấu sớ lên triều đình, tiến cử Vương Sĩ Năng. Triều đình hạ lệnh các quan viên Sơn Đông phải chuẩn bị xe ngựa nghênh đón Vương Sĩ Năng vào kinh gặp thánh thượng. Vương Hiến Tông tiếp đón ông rất long trọng, còn trọng thưởng.

Vương Sĩ Năng sống trong ngõ sâu heo hút, ngày nào cũng nhắm mắt dưỡng thần, khoan thai tĩnh tọa. Mỗi lần có khách đến thăm, những lời răn dạy ông nói nhiều nhất với khách đó là: “Phải tĩnh tọa, tĩnh tâm ít dục vọng…”

Năm Bính Ngọ (năm 1486) tiên sinh Dương Nam Phong vì công vụ nên ghé qua Tế Ninh, cải trang đến thăm hỏi Vương Sĩ Năng, thấy ông đang mặc bộ thiền y màu trắng, ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ.

Lúc này Vương Sĩ Năng đã 123 tuổi, nhưng trông như người mới 40-50 tuổi. Dương Nam Phong muốn thỉnh giáo Đạo trường thọ của Vương Sĩ Năng, Vương Sĩ Năng nói: “Cũng không có phương pháp gì đặc biệt, chỉ có không sắc dục, không tính toán, không tranh giành, không tức giận”. Dương Nam Phong cảm khái tán thán, cáo từ về nhà.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v