Chuyển đến nội dung chính

Nhân duyên do trời định, tưởng tình cờ nhưng hóa ra chẳng ngẫu nhiên

 Nhân duyên do trời định, tưởng tình cờ nhưng hóa ra chẳng ngẫu nhiên

Hôn nhân xã hội truyền thống cổ đại phần lớn đều là do cha mẹ ước định, rồi sẽ nhờ người mai mối đi nói chuyện trước. Xã hội hiện đại lại giảng tự do yêu đương, con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó, đảo lộn luân thường. 

Chuyện hôn nhân của người xưa phần lớn đều bền chặt, cam tâm tình nguyện với nhân duyên vợ chồng mà ông trời đã sắp đặt. Nếu nhân duyên ấy là tốt thì được hưởng mà không tốt cũng đành chịu. Vì họ tin đó là số mệnh của mình, không đòi hỏi gì nhiều, thuận theo tự nhiên, gặp ai thì yên phận với người đó.

Hôn nhân xã hội truyền thống cổ đại phần lớn đều là do cha mẹ ước định, rồi sẽ nhờ người mai mối đi nói chuyện trước. Xã hội hiện đại lại giảng tự do yêu đương, con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó, đảo lộn luân thường. 

Chuyện hôn nhân của người xưa phần lớn đều bền chặt, cam tâm tình nguyện với nhân duyên vợ chồng mà ông trời đã sắp đặt. Nếu nhân duyên ấy là tốt thì được hưởng mà không tốt cũng đành chịu. Vì họ tin đó là số mệnh của mình, không đòi hỏi gì nhiều, thuận theo tự nhiên, gặp ai thì yên phận với người đó.

Họ tin rằng, duyên phận vợ chồng nơi thế gian này là do Nguyệt Lão dùng sợi chỉ đỏ buộc hai người lại với nhau, bởi vậy cho dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ địa vị cao thấp cũng sẽ đúng thời gian mà gặp nhau, kết duyên làm vợ chồng, cùng dắt tay nhau đi qua quãng đời còn lại.

🔻 Nhân duyên từ bài thơ viết trên lá của Hầu Kế Đồ

Thượng thư Hầu Kế Đồ xuất thân là môn đệ của Vu Thư Hương, cả ngày tay không rời quyển sách, trong miệng không ngừng ngâm thơ. 

Ông thường xuyên đến chùa Đại Từ ở Thành Đô để ngắm cảnh. Mỗi năm khi gió thu nổi lên, Hầu Kế Đô lại tao nhã leo lên ban công của chùa Đại Từ, dựa lan can ngắm cảnh sắc mùa thu.

Bỗng nhiên có một chiếc lá cây rơi xuống, phía trên có đề một bài thơ: “Thí thúy liễm song nga, vi úc tâm trung sự. Nạch quản hạ đình thu, thư thành tương tư tự. Thử tự bất thư thạch, thử tự bất thư chỉ. Thư hướng thu diệp thượng, nguyện trục thu phong khởi. Thiên hạ phụ tâm nhân, tẫn giải tương tư tử”.

Tạm dịch: Thử bắt cặp bướm xanh, vì đang buồn trong tâm. Ngắm mùa thu dưới sân, chữ hóa thành tương tư. Chữ không viết trên đá, chữ không viết trên giấy. Chữ trên lá mùa thu, nguyện theo gió thu lên. Thiên hạ phụ lòng người, cố giải sầu tương tư.

Hầu Kế Đô mang chiếc lá này bỏ vào trong rương giấu đi. Năm, sáu năm sau này, ông cùng với Nhậm Thị, tiểu thư khuê các ở Thành Đô kết mối lương duyên. 

Một ngày Hầu Kế Đô ngâm bài thơ trên lá cây, Nhậm Thị sau khi nghe xong liền nói: “Đây là bài thơ ở trên lá cây, ngày trước thiếp đã ghi ở Tả Miên (nay là Miên Dương), chàng sao lại biết được bài thơ này?”.

Hầu Kế Đồ sau khi nghe xong cũng rất kinh ngạc, liền nói vợ mình viết lại toàn bộ bài thơ, rồi đem so với bài thơ ở trên lá thì giống y hệt.

🔻 Nhân duyên của Chu Hiển, mất mà lại được

Chu Hiển muốn kết hôn với Đỗ Thị, là con gái của của huyện lệnh huyện Bì là Đỗ Tập, hai người đã đính hôn rồi. Khi đó Tiền Thục Cao Tổ Vương Kiến tự lập làm hoàng đế, Đỗ Thị được tuyển chọn vào trong cung của Vương Kiến.

Lúc này Chu Hiển ra Bành Châu làm quan, nhờ mọi người tìm người phối ngẫu để lo đại sự, qua người mai mối đã lấy được cháu gái của Vương Thị. Sau khi kết hôn, Chu Hiển biết được rằng nàng vốn đã từng làm cung nữ.

Chu Hiển liền nói với nàng: “Ta trước đây định lấy Đỗ Thị làm vợ, nhưng thẹn vì gia cảnh bần hàn, không đảm đương được danh nghĩa và trách nhiệm của người con rể”.

Cháu gái của Vương Thị thở dài mà nói: “Thiếp chính là Đỗ Thị đây, Vương Thị là họ sau này của thiếp. Thiếp sau khi ra khỏi cung, không có chỗ nào để đi, là Vương Thị đã giúp đỡ thiếp tới ngày hôm nay”. Chu Hiển đổi buồn làm vui, tình cảm vợ chồng ngày càng sâu đậm.

🔻 Giấc mơ về mối nhân duyên của Trịnh Hoàn Cổ

Trịnh Hoàn Cổ vào thời hoàng đế Đường Văn Tông, đã đính hôn cùng với con gái của hình bộ thượng thư Lưu Công, hơn nữa ngày kết hôn cũng đã chọn lựa xong xuôi hết rồi.

Vào buổi tối một ngày, Trịnh Hoàn Cổ cùng với đạo sĩ Khấu Chương nghỉ lại ở huyện Chiêu Ứng. Ban đêm khi nằm ngủ, Trịnh Hoàn Cổ mộng thấy mình ngồi trên xe đi qua ba cây cầu nhỏ, đi đến một gia đình ở phía sau ngôi miếu, rồi cử hành hôn lễ với một cô nương nào đó, người chủ trì hôn lễ mang họ Phòng.

Trịnh Hoàn Cổ sau khi tỉnh lại thì kể lại kỹ càng tình tiết trong giấc mơ cho Khấu Chương nghe, cũng lấy giấy bút ghi chép lại chuyện này. Khấu Chương nói: “Sắp kết hôn nên mơ như vậy, không có gì ngạc nhiên cả”.

Vợ của Trịnh Hoàn Cổ là Lưu Thị sau này không may qua đời, vài năm sau, ông lại lấy Lý Thị ở Đông Lạc. Hôn lễ với Lý Thị được cử hành ở một ngôi nhà phía sau miếu ở huyện Chiêu Ứng, ngày đó Trịnh Hoàn Cổ đúng là đi qua ba cây cầu, chủ nhân ngôi nhà đó họ Hàn.

Lúc ấy Phòng Trực Ôn đảm nhiệm chức thiếu doãn Đông Lạc, ông là bạn bè với người nhà Lý Thị, nghi thức yến tiệc đều là do Phòng Trực Ôn chủ trì. 

Trịnh Hoàn Cổ lúc này mới hiểu ra, giấc mơ lúc đó chính là nói đến cuộc hôn nhân ngày hôm nay. Ông kể lại chuyện này cho mọi người nghe, ai cũng cảm thấy xúc động.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v