Chuyển đến nội dung chính

Sướng khổ đời người bắt nguồn từ tâm, không tham tài vật đắc được phúc báo

 Sướng khổ đời người bắt nguồn từ tâm, không tham tài vật đắc được phúc báo

Cái họa lớn nhất là không biết đủ, cái hại lớn nhất là lòng tham. Nếu bỏ được lòng tham, biết hài lòng với hiện tại, không vì dục vọng mà tranh giành những thứ không thuộc về mình, ngăn trở con đường của người khác, ắt sẽ khiến tại họa tránh xa, phúc đến rợp nhà. 

🔻 Không tham tiền bạc của bạn bè, được thiện báo 

Ở triều nhà Minh có một người tên Vương Sĩ Lương là người Trung Đô, ông kết giao thân thiết với một người bạn. Con trai của người bạn này tha hương đã lâu chưa về, thời gian sau, người bạn của Vương Sĩ Lương mắc bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất, ông đem toàn bộ tài sản giao cho Vương Sĩ Lương, ông nói: “Số tiền này đưa cho con trai của tôi cũng không tốt đẹp gì, rất có thể còn mang đến tai họa”, vừa dứt lời thì người này nhắm mắt xuôi tay. 

Vương Sĩ Lương nén đau thương chu toàn ma chay cho bạn. Vài năm sau, người con trai của người bạn mới trở về, Vương Sĩ Lương cầm số tiền gửi lại cho cậu ta. Không bao lâu, người này đã tiêu hết số tiền trên. Sau khi nghe chuyện về người con của bạn, Vương Sĩ Lương còn nhiều lần nhiệt tình giúp đỡ. 

Tuy nhiên, Vương Sĩ Lương cũng không giỏi trong việc quản lý tài chính nên gặp không ít vấn đề đau đầu. Đúng lúc này cậu con trai đầu óc ngốc nghếch của ông bỗng nhiên minh mẫn, chăm chỉ đọc sách, sau đó đỗ vào trường Thái Học rồi tham gia thi cử, làm quan tới chức Huyện thừa.

Quan huyện thấy cậu chăm chỉ, chịu khó, làm gì cũng tốt nên thưởng ngàn lượng bạc. Vương Sĩ Lương khi ấy vẫn còn khỏe mạnh, được hưởng lộc của con trai.

Một ngày nọ có một vị đạo sĩ đến nhà Vương Sĩ Lương và nói với ông: “Tôi được người khác ủy thác đến gửi lời cảm ơn tới ông. Ông đã đắc thiện báo”. Người ủy thác chính là người bạn đã qua đời của ông, vì không tham tài vật của bạn mà ông đã nhận được phúc báo. 

🔻 Không tham chức vị tránh được tai ương

Năm đầu Minh Anh Tông Thiên Thuận lên ngôi vua, học trò của bá quan văn võ thừa dịp này mà đút lót làm quan. Số quan trong triều tăng lên hàng trăm người.

Bấy giờ có một người tên là Triệu Mỗ người Thuận Thiên, làm nghề bán cháo tương. Mọi người ngỏ ý nói Triệu Mỗ cũng đút lót để làm quan. Tuy nhiên, Triệu mỗ lại cự tuyệt nói: “Tôi là một người thô kệch, không có mệnh làm quan, tiền bạc cũng không thiếu thốn, nếu làm vậy có ngày rước họa vào thân”. 

Quả nhiên, không đến một năm sau, những người mua chức quyền đã bị cách chức, có người còn bị lưu đày. Lúc này mọi người mới nhận ra Triệu Mỗ không tham quyền là hành động sáng suốt. 

🔻 Tham lam tài vật của người khác, cuối cùng thành công dã tràng

Ở huyện Trường Hưng, Hồ Châu, Triết Giang, Trung Quốc có một người giàu có nổi tiếng mang họ Thẩm. Ông làm thủ kho (người phụ trách quản lý nhà kho) tại huyện nha. Khi con trai sắp kết hôn, vì bận lo chuyện hôn sự cho con mà ông đành nhờ một người trong gia tộc đi làm thay cho mình.

Không ngờ, người này lại ăn trộm 800 lượng bạc. Lúc quan phủ phát hiện sự việc thì người này đã cao chạy xa bay. Ông Thẩm phải lấy tiền túi để bù vào số bạc trong kho đã mất. 

Sau vụ việc, người thân của ông Thẩm đã chạy đến nơi khác ở, sự việc cứ thế chìm vào quên lãng, hai năm sau, người này đào số bạc đã trộm lên để mua hơn trăm mẫu ruộng.

Lúc tuổi già, người này mới có một mụn con trai, ông đem con gửi vào gia đình giàu có nhờ nuôi, đưa hết tài sản cho người ông gửi nuôi. 

Về sau, con trai ông kết hôn với con gái của nhà giàu có. Tuy nhiên sau này cậu lại có quan hệ ngoài luồng với người khác, 2 người cùng nhau bỏ trốn. 

Tất cả gia sản của ông cuối cùng rơi vào tay gia đình nhà phú hộ kia. Dù trộm được bạc nhưng cuối cùng người này lại trắng tay, đây chính là ác báo. 

🔻 Tham lam tài vật tự hại chính mình

Người xưa để lại một câu chuyện ngụ ngôn như sau: Ngày trước có một vùng nọ gặp thiên tai, lũ lụt dâng ngày càng cao; 5, 6 người cùng nhau bơi để chạy nạn. Trong số họ có một người ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể bơi nhanh được. Thấy lạ, người đồng hành, bèn hỏi: “Bình thường trong số chúng ta thấy anh là bơi giỏi nhất mà sao hôm nay lại rớt lại sau cùng thế này?” 

Người này nghe vậy vừa thở vừa đáp: “Lưng tôi đang dắt theo rất nhiều tiền, nặng quá, bơi không nổi.” Những người còn lại nghe vậy thì hốt hoảng, ai nấy đều ra sức khuyên can anh nên vứt số tiền đó đi bởi giờ tính mạng còn nguy hiểm, hơi đâu quan tâm tiền bạc. Dù vậy người này vẫn ngoan cố không chịu nghe, cuối cùng mọi người an toàn thoát nạn chỉ có anh ta bị chết đuối giữa dòng nước lũ.

Trong “Đạo Đức Kinh” có câu: “Thịnh ái tất đại phí, đa tàng tất hậu vong”, tức cố chấp thì sẽ khổ, tham lam là tự tìm tới đường chết. Nỗi thống khổ của con người đều bắt nguồn từ lòng tham.

Đời này sướng hay khổ đều bắt nguồn từ tâm của chúng ta. Nếu muốn sống vui vẻ, trước tiên phải biết hài lòng, bỏ hết lòng tham. Mà muốn như vậy thì cần phải thông tỏ, khi nhìn tỏ mới có thể buông tay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v