Chuyển đến nội dung chính

6 CÂU CHUYỆN NHỎ GIÚP SƯỞI ẤM LÒNG NGƯỜI

 6 CÂU CHUYỆN NHỎ GIÚP SƯỞI ẤM LÒNG NGƯỜI

Thời gian là thứ vô tình nhất, nó cuốn trôi biết bao tình cảm thế gian, nó khiến cho người ta phương trời cách biệt, để lại những sự nuối tiếc khôn nguôi. Vậy nên, hãy trân quý tất cả những người xung quanh, vì biết đâu một mai thức giấc, sẽ chỉ còn lại những tiếng thở dài…

🔻 Câu chuyện thứ nhất

Một ông lão 70 tuổi đang chơi bắn bi cùng với mấy đứa trẻ 5-6 tuổi, còn xì xầm to nhỏ ngoài cửa rất vui.

Bà lão nghe được, chống gậy đi ra định đánh ông, nhưng ông lão đã nhanh chân đứng dậy bỏ chạy. Kết quả ông vẫn bị bắt kịp và bị bà cho một trận.

Sau đó ông lão cười nói: “Nếu không phải tôi sợ bà bị té, thì bà đã không bắt được tôi đâu…”

🔻 Câu chuyện thứ hai

Một ông lão bị mắc chứng Alzheimer khiến trí nhớ ngày càng sa sút, về sau đến cả con trai của mình ông cũng không còn nhận ra nữa.

Có lần ông được con trai dắt đi ăn, thấy trong chén còn thừa 2 miếng sủi cảo, ông vội dùng tay bốc luôn 2 miếng cho ngay vào túi.

Thấy ông làm vậy, người con trai rất ngạc nhiên, anh định kêu bố lấy ra thì ông nói: “Cái này là để cho con trai ta đấy, nó rất thích ăn món này.”

Thời gian trôi đi, cha mẹ rồi cũng sẽ già đi và mắc bệnh. Người cha già dù đã quên đi chính mình, quên mọi thứ xung quanh, nhưng lại chưa bao giờ quên mất đứa con của mình.

Vậy nên là con cái, chúng ta cần có trách nhiệm với đấng sinh thành ra mình, cần nỗ lực một chút để chăm sóc và làm cho họ hạnh phúc, điều ấy có thể sẽ mang đến sự ấm áp trong tâm cha mẹ.

Đời người trôi qua thật nhanh và không bao giờ quay trở lại, hãy cho cha mẹ một cái ôm thật ấm áp và nói rằng: “Con yêu cha mẹ rất nhiều!”

🔻 Câu chuyện thứ ba

Có lần mẹ mua một chùm nhãn, nhưng nó quá nhạt, người con phàn nàn rằng nhãn ăn không ra làm sao cả. Thấy vậy, người mẹ nhỏ nhẹ nói rằng: “Mẹ thấy bà lão bán nhãn đã lớn tuổi rồi, bà ấy tựa như ngoại con ấy”.

Đứa trẻ nghe đến đây lập tức dịu lại, vì ngoại của nó đã qua đời hơn một năm rồi.

Có rất nhiều tình cảm thật khó mà diễn tả thành lời. Dù cho đã khóc cạn nước mắt, cũng không thể nói quên là quên ngay được.

Người ta thường nói, thời gian có thể làm quên đi mọi thứ, nhưng có những thứ tình yêu là khắc cốt ghi tâm, mà cả đời chúng ta cũng không thể nào quên được.

🔻 Câu chuyện thứ tư

Có một lần, ba bị bệnh rất nặng, hôn mê lâu mà không tỉnh, nhưng vào một buổi chiều nọ, ông đột ngột tỉnh lại, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó.

Thấy vậy, mẹ ghé sát tai lại nghe rồi nói: “Anh nói chậm thôi, em nghe đây này”.

Giọng ba lúc này thì thào yếu ớt: “Đã tới giờ con gái tan học về nhà, em hãy đi nấu cơm, đừng để chúng đói”.

Đôi khi, chúng ta thật khó để tưởng tượng được rằng, làm con cái là một điều thật hạnh phúc. Bất kể cha mẹ đang trải qua những gì, nhưng điều đầu tiên họ luôn nghĩ đến là: “Con có ổn không”.

🔻 Câu chuyện thứ năm

Hoàng hôn là khi bà qua đời, ông ở cùng bà trong phòng bệnh để tiễn bà đi đến đoạn đường cuối cùng.

Trước khi đi, bà nhắn với ông: “Ra về rồi!”

Ông ngoại giả vờ bình tĩnh, nhưng rồi cũng không kìm được đã khóc òa lên như một đứa trẻ.

Sau khi kết thúc tang lễ, các cháu hỏi ông ý nghĩa của lời bà nói là gì, ông kể rằng, thời ông và bà còn là học sinh tiểu học, bà thường nói với ông một câu: “Ra về rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Lá vàng, trăng khuyết, chúng ta đã già rồi, nguyện cho thời gian có thể quay lại, để chúng ta tiếp tục cùng nhau chung sống tới bạc đầu răng long.

🔻 Câu chuyện thứ sáu

Bên bờ hồ, có đôi tình nhân cùng ngồi trên ghế đá ngắm nhìn hoàng hôn. Lúc này chàng ôm lấy nàng vào lòng thì thào thỏ thẻ.

“Buổi trưa là khi mặt trời và mặt đất cuồng nhiệt nhất, chạng vạng tối là khi chúng nương tựa lẫn nhau”.

Chàng rất thích nói như vậy, nàng cũng vui vẻ mỉm cười. Hai người nhìn nhau âu yếm, tâm đầu ý hợp, lại càng ôm chặt hơn nữa.

Mấy chục năm sau, vào buổi sáng sớm ở công viên, người ta phát hiện có một ông lão khoan thai bước đi, trong lòng ôm một cái khung hình. Đó là bức ảnh một đôi nam nữ đang ngồi cùng nhau trên ghế đá ngắm phong cảnh, bức ảnh dường như đã phai màu theo năm tháng và cũ lắm rồi.

Phong cảnh đẹp nhất không phải là ở phương xa mà chính là ở trong lòng. Thế gian này, có bao nhiêu tương phùng, bao nhiêu ly biệt.

Bấy nhiêu ly biệt là bấy nhiêu cảm kích trong lòng. Tình cảm thế gian nhẹ nhàng sâu lắng, dù cho phương trời cách biệt, nhưng biết làm sao để có thể quên đi!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v