Chuyển đến nội dung chính

Bài học nhân sinh sâu sắc cả đời không quên từ “lão ăn mày”

 Bài học nhân sinh sâu sắc cả đời không quên từ “lão ăn mày”

Con người không ai “thập toàn, thập mỹ”, không ai hoàn hảo, mỗi người đều có những “lỗ hổng” của riêng mình. Thành kiến, đố kỵ, nghi ngờ, nóng vội, hèn nhát, thù hận,… cũng đều là những lỗ hổng trong tâm hồn. Nhưng ở mỗi người, lỗ hổng đó lại khác nhau. Nếu một người có tất cả những lỗ hổng này, thì thực sự rất đáng thương.

Tuy vậy, tâm hồn có lỗ hổng không đáng sợ, điều đáng sợ là biết rõ mình có nhưng không tìm cách “vá” những lỗ hổng ấy lại.

Cuộc gặp gỡ giữa chàng trai tìm lý tưởng sống và ông lão ăn mày

Nhiều năm về trước, có chàng thanh niên đi tìm lý tưởng sống. Để tìm ra chân lý của cuộc đời, người thanh niên không quản ngại khó khăn vất vả, quanh năm suốt tháng, trèo đèo lội suối đi kiếm tìm các bậc cao nhân, để có được câu trả lời.

Thời gian ngày ngày trôi qua, anh ta đã thỉnh giáo rất nhiều người, nhưng vẫn cảm thấy bản thân không lĩnh hội được điều mình muốn. Điều này khiến anh ta rất thất vọng. Anh ta suy đi ngẫm lại, cuối cùng cũng không tìm ra được căn nguyên.

Sau đó, anh ta nghe một lão sư chia sẻ, ở Nam Sơn cách quê nhà anh ta không xa, có vị cao tăng đắc Đạo, có thể giải đáp mọi câu hỏi hóc búa về nhân sinh. Thế là, anh ta lặn lội đường xa, vừa đi vừa hỏi thăm chỗ ở và tung tích của vị cao tăng kia.

Một hôm, anh ta tới được chân núi Nam Sơn, nhìn thấy 1 tiều phu gánh củi từ trên núi xuống, bèn chạy lại hỏi: “Anh ơi, chắc anh biết vị cao tăng trên núi Nam Sơn ở đâu, tướng mạo thế nào phải không?”

Người tiều phu lặng yên giây lát rồi nói: “Trên núi quả là có vị cao tăng đắc Đạo, nhưng không biết ở chỗ nào, bởi vì ông ấy thường đi chu du khắp nơi, tùy duyên chỉ đường dẫn lối cho người đời.

Còn về tướng mạo, có người nói rằng ông ấy Phật quang phổ chiếu, tướng mạo thanh tân; cũng có có người nói ông ấy đầu tóc rối bù, lôi thôi lếch thếch. Chẳng ai có thể nói chính xác.”

Sau khi cảm ơn người tiều phu, người thanh niên mang theo lòng quyết tâm, bất chấp mọi thứ, tiến sâu vào trong núi. Sau đó, anh ta lại gặp người nông dân, thợ săn, mục đồng, người hái thuốc…nhưng mãi không tìm thấy vị cao tăng có thể chỉ dẫn lẽ sống cho mình.

Anh ta tuyệt vọng, quay đầu xuống núi, trên đường gặp một lão ăn mày tay cầm chiếc bát vỡ, xin anh ta nước uống. Anh thanh niên bèn lấy túi nước của mình rót chút nước vào bát.

Lão ăn mày chưa kịp uống thì nước đã chảy hết sạch, không còn cách nào khác, người thanh niên lại rót nước vào bát, giục lão ăn mày mau mau uống. Nhưng cứ hễ lão ăn mày đưa bát lên miệng, nước lại chảy hết luôn.

Người thanh niên mất kiên nhẫn, phàn nàn: “Ông cầm cái bát vỡ thì sao có thể đựng nước được? Làm sao có thể dùng nó để giải cơn khát đây?”

“Chàng trai đáng thương, cậu đi khắp nơi thỉnh giáo Đạo lý nhân sinh, bề ngoài khiêm tốn nhưng trong lòng cậu lại đánh giá lời người khác nói có hợp ý cậu hay không, cậu không thể tiếp thu những lời nói không hợp ý cậu.

Chính những định kiến này đã tạo nên những “lỗ hổng” lớn trong lòng cậu, giống như cái bát vỡ này, nước vào đến đâu chảy ra đến đó, khiến cậu vĩnh viễn không thể có được thứ mình đang cần tìm.”

Người thanh niên vừa nghe xong liền tỉnh ngộ, vội vàng chắp tay thi lễ: “Đại sư chính là vị cao tăng mà tôi cần tìm kiếm?”

Cậu ta hỏi liền mấy câu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, ngẩng lên, tìm kiếm lão ăn mày thì đã không thấy đâu cả. Kể từ đó, cậu ta luôn ghi nhớ lời giáo huấn của vị cao tăng đó, tích cực thay đổi và hoàn thiện bản thân, không ngừng bồi đắp những “lỗ hổng” của chính mình.

Lời bình

Thành kiến, đố kỵ, nghi ngờ, nóng vội, hèn nhát, thù hận,… cũng đều là những “lỗ hổng” trong tâm hồn. Nhưng ở mỗi người, lỗ hổng đó lại khác nhau. Nếu một người có tất cả những lỗ hổng này, e rằng người này sẽ không thuốc nào cứu chữa được.

Kì thực, tâm hồn có lỗ hổng không đáng sợ, điều đáng sợ là biết rõ mình có nhưng không tìm cách “vá” những lỗ hổng ấy lại. Như vậy, lỗ hổng càng rò rỉ càng lớn, cuối cùng là tự hủy hoại cuộc đời của chính mình.

Còn những người có lỗ hổng, biết tích cực “vá” nó lại là việc làm đáng quý. “Chắp vá” tâm hồn cũng cần có trạng thái tâm lý tốt, theo đó là một tâm hồn khát khao không ngừng tìm tòi, học hỏi. Tư duy nhiều hơn, bớt bốc đồng, điềm đạm hơn, an hòa hơn, khoan dung hơn, bớt nóng nảy, bớt đố kỵ, yêu thương hơn, bớt hận thù… Chỉ có như vậy, cuộc đời mới trở nên đẹp đẽ hơn, cuộc sống cũng từ đó mà trở nên tròn đầy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v