Chuyển đến nội dung chính

Người có 'vầng sáng' trên đầu, đối diện hổ dữ cũng đâu ngại gì

 Trên đầu mỗi người đều có một vầng sáng, nhưng độ sáng, kích thước, màu sắc mỗi người lại khác nhau. Người có quyền có thế thì đại đa số đều là vầng sáng hồng, sáng tía. Người thanh cao chính trực thì đại đa số đều là vầng sáng trắng, sáng xanh. Người tham ô bại hoại thì đại đa số đều là vầng sáng đen, xám...

Hổ thường ăn thịt người, việc này không có ai nghi ngờ gì, nhưng người như thế nào thì hổ ăn, người như thế nào thì hổ không ăn? Thượng thư Bộ Lễ, Đại học sĩ triều Thanh - Kỷ Hiểu Lam đã kể từng lại một câu chuyện trong tác phẩm Duyệt Vi thảo đường bút ký của ông như sau:

Câu chuyện hổ chọn người để ăn thịt

Trương Thái phu nhân - mẫu thân của Kỷ Quân (tức Kỷ Hiểu Lam) từng thuê một phụ nữ có tuổi về ở cùng họ để trông coi việc bếp núc, trợ giúp việc nhà. Bà lão - có cùng họ Trương này - là người Phòng Sơn, Bắc Kinh, nhà ở tận sâu trong núi.

Bà Trương nói, quê bà có một người rất nghèo, không biết lấy gì để sinh sống, đành phải tha hương cầu thực bỏ quê nhà ra đi tìm kế mưu sinh. Bởi vì anh ta chưa từng ra khỏi cổng làng nên mới đi được nửa ngày thì lạc đường. Đường núi quanh co khúc khuỷu, lại gặp mây mù che phủ, rất khó đi, cũng không biết đi về đâu. Bất lực, anh ta đành ngồi dưới một gốc cây, đợi khi trời nắng ráo sáng tỏ, nhận rõ phương hướng rồi tính tiếp.

Anh ta đang nghỉ ngơi, trong lúc đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên từ trong rừng có một người đi ra, phía sau là 3, 4 người thân thể cao to đi theo. Những người kia mặt mũi hung dữ, khác hoàn toàn những người bình thường.

Anh ta hoảng sợ nghĩ rằng, họ không phải là Thần Núi thì cũng là yêu quái, bèn muốn trốn tránh mà không kịp, đành phải hướng về phía đám người rồi khom lưng bái lạy, khóc lóc kể lể về gia cảnh nghèo khổ của mình cho người cầm đầu nghe.

Người đó nghe xong, cảm thông cảnh ngộ của anh ta và nói: "Anh không phải sợ, ta không làm hại anh. Ta là Thần Hổ, hôm nay đến đây là để phân phối thức ăn cho hổ. Lát nữa hổ ăn thịt người xong, anh hãy thu lấy y phục, đồ đạc của người đó là có thể đủ nuôi sống bản thân rồi".

Ta là Thần Hổ, hôm nay đến đây là để phân phối thức ăn cho hổ.
"Ta là Thần Hổ, hôm nay đến đây là để phân phối thức ăn cho hổ."

Nói xong, Thần Hổ đích thân dẫn anh ta đến một nơi rồi bảo anh chờ đợi.

Sau đó Thần Hổ huýt một tiếng dài, âm thanh cao vút. Bầy hổ từ khắp nơi tụ tập về cứ như là nghe thấy khẩu lệnh vậy. Thần Hổ lại giơ tay chỉ trỏ về phía bầy hổ, trong miệng phát ra âm thanh kỳ lạ, nghe không rõ ông ta nói gì.

Một lát sau bầy hổ tản đi, nhưng chỉ có một con hổ ở lại nằm phục trong lùm cây.

Chỉ trong thoáng chốc, bỗng thấy một người gánh đồ đi xuyên núi rừng đang từ xa lại gần. Con hổ đang nằm phục trong bụi cây định nhảy ra vồ người kia, nhưng bỗng lại lùi lại nằm xuống. Người gánh đồ không cảm giác được có điều gì khác thường, vẫn nhởn nhơ ung dung bước đi.

Lại qua một lát, trên đường xuất hiện một người phụ nữ, con hổ đang nằm phục ở bụi cây kia rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn vồ lấy cô ta rồi ăn thịt. Thần Hổ nhặt trang phục và đồ vật của người phụ nữ, bên trong có mấy lạng bạc. Thần Hổ liền lấy bạc đưa cho người nghèo khổ kia.

Thần Hổ nói với anh ta rằng: "Hổ thực tế là không ăn thịt người, mà chỉ ăn thịt cầm thú. Những người mà bị hổ ăn thịt đều là cầm thú trong loài người".

"Đại để người mà thiên lương chưa mất thì trên đầu ắt có linh quang, hổ nhìn thấy ắt sẽ tránh. Người đã mất hết thiên lương thì linh quang cũng hết, không khác gì loài cầm thú, hổ sẽ vồ và ăn thịt".

"Ví như người đàn ông gánh đồ kia, thường ngày xem ra cũng là phường hung dữ, cũng cướp đồ của người ta, nhưng sau khi cướp đồ của người thì anh ta lại đem tiếp tế người già cô quả và trẻ mồ côi, khiến những người đó thoát khỏi đói rét, vì vậy trên đỉnh đầu anh ta vẫn còn một luồng linh quang lớn bằng viên đạn, hổ không dám tấn công anh ta".

"Còn người phụ nữ đi sau đó, là người đã bỏ chồng theo trai, sau khi cải giá còn ngược đãi con của người vợ trước của chồng, thường xuyên đánh cậu bé rách da nát thịt khắp người. Cô ta còn lấy trộm tiền của người chồng sau, chính là số bạc cô ta giấu trong ngực đó. Cô ta luôn luôn làm những việc xấu như thế, chỉ tích tồn tội ác, nên trên đầu đã mất hết linh quang, do đó hổ nhìn thấy người này không còn là con người nữa, lẽ đương nhiên sẽ vồ ăn thịt".

"Hôm nay anh đã gặp được ta, cũng là do anh đã phụng sự mẹ kế rất hiếu thuận, đã không lấy vợ để dành khẩu phần lương thực đó nuôi mẹ kế. Thiện hạnh của anh khiến linh quang trên đầu anh cao hơn một thước, do đó ta gọi hổ đến giúp anh vượt qua khó nạn, mà không phải là do anh quỳ bái lạy ta, cầu xin ta. Hãy làm nhiều việc thiện, nhất định sẽ có hậu phúc".

Nói xong, Thần Hổ bèn chỉ dẫn phương hướng để anh ta quay trở về nhà.

Anh đi một ngày một đêm mới về đến nhà. Cha của bà Trương và người này là chỗ họ hàng, do đó đã biết được nguồn gốc chi tiết của sự việc kể trên. Khi đó ở nhà bà Trương có một người vợ của một người nô bộc, người này thường ngược đãi đứa cháu mồ côi mới lên năm tuổi của ả. Nghe được câu chuyện này do bà Trương kể, người này liền thay đổi thái độ đối xử với đứa cháu.

Nghe được câu chuyện này do bà Trương kể, người này liền thay đổi thái độ đối xử với đứa cháu.
Nghe được câu chuyện này do bà Trương kể, người này liền thay đổi thái độ đối xử với đứa cháu.

Cuối câu chuyện, Kỷ Hiểu Lam có nói: "Thánh nhân thông qua Thần, Đạo để giáo hóa dẫn dắt thế nhân, quả thực có đạo lý sâu sắc".

Có hay không "vầng sáng" ở phía trên đầu mỗi người?

Thực ra trên thân thể người có tồn tại linh quang cũng không có gì là mê tín cả. Một bài viết của tác giả Trần Khắc Cường có tiêu đề là: Bí mật giá trị thiện ác của nhân loại có thể nhìn thấy từ "vầng sáng". Bài viết nói tác giả khi ở tuổi thiếu niên, cả nhà sống ở Bắc Bình (Khu 6 Bắc Kinh ngày nay). Một người bạn của cha là người họ Hoàng, từ nhỏ đã nhìn thấy vầng sáng trên đầu mỗi người (Đây là một loại công năng đặc dị).

Hoàng tiên sinh nói: "Trên đầu mỗi người đều có một vầng sáng, nhưng độ sáng, kích thước, màu sắc mỗi người lại khác nhau. Người có quyền có thế thì đại đa số đều là vầng sáng hồng, sáng tía. Người thanh cao chính trực thì đại đa số đều là vầng sáng trắng, sáng xanh. Người tham ô bại hoại thì đại đa số đều là vầng sáng đen, xám. Các màu sắc khác như vàng, da cam, lục, đỏ sẫm... đều dựa vào hành vi đạo đức của mỗi người, mỗi người đều khác nhau. Cường độ và kích thước vầng sáng cũng tùy theo khí thế, vận khí mỗi người khác nhau mà có thay đổi".

Hoàng tiên sinh còn nói: "Khí chất của con người có lúc sẽ thay đổi, ví dụ như một người trước kia là người tốt, sau này bị người xấu dụ dỗ, trở thành người xấu, thế thì vầng sáng màu trắng cao lớn trước kia sẽ biến thành màu tối, xám và thấp bé".

Bản thân Hoàng tiên sinh cũng có duyên mấy lần gặp mặt Đại nguyên soái của Trung Hoa Dân Quốc là Trương Tác Lâm. Khi Trương Tác Lâm đang ở thời kỳ toàn thịnh, ông thấy trên đầu Trương Tác Lâm có vầng sáng đỏ cao 3 trượng. Nhưng hơn 1 tuần trước vụ ám sát Trương Tác Lâm xảy ra, thì vầng sáng trên đầu ông ta co lại chỉ cao 5, 6 thước, màu tối xám và yếu. Hoàng tiên sinh trong lòng vô cùng kinh ngạc, mãi không nói ra lời. Sau đó không lâu, Trương Tác Lâm bị đánh bom chết ở nhà ga Hoàng Cô Đồn.

Như vậy có thể thấy, những sự tình mà khoa học hiện đại chưa nhận thức được thì không thể nhất loạt phủ định, mà cần xem xét nghiên cứu tìm tòi thêm. Văn hóa truyền thống Á Đông có nhận thức rất sâu sắc, huyền diệu và tinh vi, chính xác đối với sự vật hiện tượng, nhưng lại chưa thể dùng khoa học hiện đại mà giải thích được.

Vân Giám - epochtimes.com.
Tường Hòa biên dịch

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v