Chuyển đến nội dung chính

Đối thoại với trí giả: Nếu bạn là “chân kim” thì sẽ tự tỏa sáng

 Đối thoại với trí giả: Nếu bạn là “chân kim” thì sẽ tự tỏa sáng

Trong xã hội hiện thực, khi gặp việc không như ý, người ta rất dễ dàng oán trời trách đất không công bằng. Kỳ thực, bậc trí giả không oán trách số phận, đối với mỗi người mà nói, số phận là vô cùng công bằng, bởi điều kiện tiên quyết cho may mắn và cơ hội chính là đức hạnh và năng lực của bản thân mình đã đủ hay chưa. 

Có một câu chuyện kể rằng, trước đây có một thanh niên trẻ tuổi tự cho rằng mình rất có tài năng nhưng mãi vẫn không được ai trọng dụng. Anh ta tìm kiếm rất nhiều nhưng dường như may mắn vẫn không mỉm cười với mình. Vì thế, anh ta luôn có vẻ mặt buồn khổ, rầu rĩ. Một lần, thanh niên trẻ tuổi thất vọng đến chất vấn một vị trí giả: “Vì sao số phận của tôi lại bất công như vậy?”

Vị trí giả nghe xong, trầm mặc không nói, chỉ cúi xuống nhặt lên một hòn đá nhỏ. Ông ta đưa tay ném hòn đá nhỏ vào một đống đá lớn đằng trước mặt rồi nói: “Cậu hãy ra tìm hòn đá mà tôi vừa ném đó về đây!”

Người thanh niên tiến đến bên đống đá và bắt đầu tìm kiếm. Anh ta tìm mãi, kết quả vẫn không chắc chắn đó là viên đá nào.

Lúc này, vị trí giả lấy chiếc nhẫn vàng của mình ra và ném vào đống đá lúc nãy rồi bảo thanh niên trẻ tuổi đến tìm. Kết quả là rất nhanh chóng, người thanh niên đã tìm được chiếc nhẫn mang lại cho vị trí giả.

Vị trí giả không nói thêm lời nào, nhưng người thanh niên đã tỉnh ngộ: Khi bản thân mình chỉ là một hòn đá bình thường thì đừng nên oán trách số phận bất công, nếu bản thân mình là “chân kim” (vàng thực sự) thì sẽ tự có thể tỏa sáng.

Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, đôi khi chúng ta gặp được một số người như người thanh niên trẻ tuổi kia, cứ tự nghĩ rằng mình là “chân kim” nhưng kỳ thực bản thân người đó có thể vẫn còn đang là “hòn đá nhỏ” mà thôi. Nếu một người muốn nổi trội hơn những người khác thì đương nhiên người cần phải có phong thái của “chim hạc giữa bầy gà” vậy. Chỉ một chút xem thường và xem nhẹ của người khác mà bản thân đã không thể nhẫn nhịn nổi, thì sao có thể đạt được sự huy hoàng mai sau?

Một người nếu muốn bản thân trở thành xuất chúng hơn người thì phải cố gắng để tự mình trở thành “vàng thật sự”. Có như vậy, người khác mới dễ dàng nhận ra và thừa nhận chúng ta.

Trong cách làm người hay đối nhân xử thế, chúng ta không nên quá để ý đến cái nhìn hay sự đánh giá của người khác, mà nên thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình phải làm tốt nhất những gì có thể. Một người khi làm một việc tốt cũng không cần phải lo lắng người khác có nhận biết được điều đó hay không, bởi vì “Nhân tâm sinh nhất niệm, trời đất tận giai tri”, làm điều gì thì cũng là Trời biết, Đất biết, lương tri của bản thân mình biết. Mặc dù không phải lúc nào phúc báo cũng là công danh lợi lộc, nhưng chắc chắn sẽ là điều tốt đẹp nhất cho người ấy ứng với đạo Trời.

Cổ ngữ nói: “Ở trong sâu thẳm, thiên lý luôn tồn tại”, đặc tính của vũ trụ là Đạo chế ước hết thảy những vật chất có trong vũ trụ. Cho nên, trong cuộc sống, người có đức tự sẽ có phúc báo, người làm ác ắt sẽ bị trừng trị. Thiên lý là sáng tỏ và công bằng, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, trên đầu ba thước có thần linh, ai có thể thoát khỏi báo ứng ấy? Một người chỉ cần có tâm kính sợ, không ngừng đề cao tu dưỡng đạo đức và năng lực của mình, phàm là việc gì cũng tận tâm tận sức thì nhất định sẽ có ngày đạt được thành tựu đáng có.

Thành ngữ cổ cũng có câu:“Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê”, cây đào và cây mận mặc dù không nói lời nào nhưng bởi vì có hoa đẹp và quả ngon nên mọi người tự tìm đến đứng dưới gốc cây mà ngắm hoa và hái quả ăn, cứ như thế, tự nhiên sẽ tạo thành một lối đi nhỏ dưới gốc cây. Một người có tinh thần cao thượng, có tài năng thực sự sẽ không tự nói, càng không khoa trương về tài hoa và năng lực của bản thân mình. Mặc dù họ không tự nói hay khoe khoang ưu điểm và sở trường của mình nhưng phẩm đức cao thượng này cũng tự nhiên được mọi người tôn kính và ca ngợi.

Người có phẩm đức cao quý ấy cũng giống như hoa lan vậy, tuy rằng mọc ở trong núi sâu, nhưng không vì không ai biết đến mà không tỏa hương thơm ngát. Nếu bạn là chân kim thì tự sẽ tỏa sáng, trên thế giới không có vật gì có thể che lấp được ánh sáng thuần chính ấy cả.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v