Chuyển đến nội dung chính

Nỗi sợ mất đi và ham muốn đắc được

 Nỗi sợ mất đi và ham muốn đắc được

Trong cõi nhân sinh này, ta sợ điều gì nhất? Chính là sợ mất đi. Người có quyền thì sợ mất thế. Người giàu có sợ mất của cải. Người lớn tuổi sợ mất sức khỏe. Mỹ nhân sợ mất đi nhan sắc. Người có bản sự sợ mất tài năng… Ta thực sự sợ mất đi sự công nhận của xã hội, mất đi những quan niệm cố hữu và cảm xúc ban đầu, mất đi sự dễ chịu trong cuộc sống, sự thoải mái về thể chất. Nỗi sợ này ẩn giấu sâu trong lòng mỗi người, trở thành tự nhiên, khiến ta khó có thể nhận biết được rõ.
Nhưng sự vô thường của vạn vật nơi thế gian hiện hữu là điều không thể tránh khỏi. Những gì ta có thể làm chỉ là thay đổi bản thân, thay đổi quan niệm cố hữu của mình về những nỗi sợ.
Sợ mất đi là bởi ta không hiểu được bản chất của cái mà mình đánh mất. Nếu bản chất của điều mất mát ấy là một thứ gì đó tồi tệ hoặc không đủ tốt, liệu chúng ta có còn sợ hãi?
Khi người khác tranh danh đoạt lợi với bản thân, điều đầu tiên ta nghĩ đến hầu như đều là “đắc được”. Vì vậy, ta sẽ tức giận, vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để giành giật nó. Nhưng có khi nào chúng ta dám lựa chọn “sự mất mát”? Tại sao ta nên làm điều này? Tại sao ta nên nhường họ?
Nếu chưa từng dám “mất đi”, hãy thử một lần, xem kết quả ra sao. Những gì ta đang tranh giành, kỳ thực chỉ là hoa trong gương, là trăng nơi đáy nước. Kỳ thực, khi đối mặt với những mâu thuẫn và quyết định từ bỏ những khái niệm ban đầu về “tranh đấu” và “giành giật”, ta sẽ ngạc nhiên khi phát hiện ra sự tĩnh tại và bình yên trong tâm hồn.
Con người thường nghĩ rằng mọi thứ mình muốn đều là tốt, cho rằng ý tưởng và lựa chọn của bản thân là đúng đắn, nỗ lực và kinh nghiệm của mình là tốt đẹp. Những “điều riêng tư” mang tính cuộc hạn cố hữu này sẽ khiến ta dễ dàng rơi vào một loại nhà tù mà bản thân tạo ra.
Từ xưa đến nay, nhiều vĩ nhân đã đạt được thành tựu không phải bởi vì tranh đoạt, mà bởi vì đã dám từ bỏ ánh hào quang và lối nghĩ ban đầu. Bởi nếu chỉ quan tâm đến cảnh vật trước mắt, chúng ta rất khó có thời gian và tâm trí để leo lên những đỉnh núi cao hơn.
Nhân sinh như một ván cờ, người chơi với mình chính là “tự ngã”. Cuộc chơi này rất gian nan, ngay cả việc nhận rõ đối thủ cũng không hề đơn giản. “Người ngoài thì tỏ, kẻ trong cuộc thì mê”. Hơn nữa ván cờ này không tính thành bại ở từng nước, người chơi cờ nếu có thể nhận rõ những cố chấp của bản thân và dám “mất đi” thì phần thắng sẽ thuộc về họ.
Khi ta thực sự dám không ngừng đánh mất những ham muốn, những hành vi bất hảo, sự tham lam và ngông cuồng của bản thân, ta sẽ không còn sợ mất đi những thứ thực tại trên thế gian này nữa. Bởi chúng đã trở nên nhỏ bé như hạt bụi trần ai. Cơn gió thoảng qua không quan tâm đến những hạt bụi. Biển rộng bao dung không để ý đến việc mất đi hay thêm vào những giọt nước.
Không ngừng mất đi cũng chính là không ngừng thăng hoa, không ngừng tẩy tịnh, khiến tâm hồn trong trẻo. Không sợ hãi là sự tự do về tinh thần và thể chất, không sợ xả tận những tạp chất thì sẽ trở thành những đóa liên hoa cao thượng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v