Chuyển đến nội dung chính

Trí tuệ cổ nhân: Người sáng suốt không đứng dưới tường nguy

 Trí tuệ cổ nhân: Người sáng suốt không đứng dưới tường nguy

Trăng có tối sáng tròn khuyết, người có sớm tối phúc họa. Trên con đường nhân sinh, khó khăn trắc trở là không ai có thể tránh được. Khi ở vào lúc mưa thuận gió hòa thì người sáng suốt sẽ có một chút chuẩn bị cho những biến cố có thể xảy ra trong tương lai, như vậy sẽ có thể khiến cho những khó khăn lớn hóa nhỏ, thậm chí là biến nguy thành an. 

Người xưa có câu: “Vị vũ trù mâu”, buộc chặt nhà trước khi có mưa gió. Trước khi trời mưa bão, người ta phải chuẩn bị kỹ càng để đón nhận, có như vậy mới tránh được những tổn thất không đáng có xảy đến. Đây chính là “sống yên ổn nghĩ tới ngày gian nguy”. Một người biết phòng ngừa chu đáo, biết sớm lo liệu thì mới có thể đi được xa hơn, gặp ít rủi ro hơn. Ngay cả khi gặp rủi ro họ cũng đã có được tâm thế sẵn sàng nên có thể bình tâm xử lý mà không kinh hoảng.

Trong “Luận Ngữ. Vệ Linh Công” có chép một chuyện đại ý thế này: Thời Xuân Thu, Khổng Tử đưa các học trò của ông chu du tới nước Vệ. Họ được quốc quân của nước Vệ là Vệ Linh Công đón tiếp.

Lúc bấy giờ, nước Vệ an ổn tường hòa dưới sự thống trị của Vệ Linh Công, tuy nhiên đạo đức của Vệ Linh Công lại rất kém. Ông ta tham lam, vô đạo và còn rất yêu thích nuôi dưỡng và ân sủng nam nhân. Vợ của Vệ Linh Công là Nam Tử thường xuyên có những hành vi dâm loạn, phóng túng. Vua vô đạo lại không nghe lời can gián, trước tình cảnh ấy, Khổng Tử chỉ còn biết cảm thán: “Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu”, Người không lo xa tất có họa gần.

Quả nhiên mấy năm sau, Vệ Linh Công bị bệnh mà chết. Việc tranh quyền đoạt lợi trong triều đình bùng nổ, đẩy nước Vệ lún sâu vào con đường loạn lạc, suy vong.

Vạn sự vạn vật trong thế gian đều biến đổi không ngừng, họa phúc luân chuyển khó mà đoán biết. Khi một người sa vào an nhàn hưởng thụ trước mắt thì nguy hiểm đã thực sự ẩn núp ở trong đó rồi.

Phạm Lãi, danh sĩ của nước Việt thời Xuân Thu Chiến Quốc cũng là một người sáng suốt biết lo xa. Năm 473 TCN, dưới sự trợ giúp của Văn Chủng và Phạm Lãi, Việt Vương Câu Tiễn sau nhiều năm “nằm gai nếm mật” cuối cùng đã tiêu diệt được nước Ngô, liên minh với các nước chư hầu và trở thành bá chủ thời Xuân Thu.

Trong khi Câu Tiễn mở tiệc ăn mừng, các quần thần đều lộ ra sắc mặt phấn khởi vui mừng thì Phạm Lãi lại thầm than trong lòng: “Người như Việt Vương chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng phú quý”.

Sau đó, Phạm Lãi thu xếp hành trang rồi lên thuyền rời đi. Câu Tiễn đến tìm ông nhưng không gặp được.

Trước khi lên thuyền rời đi, Phạm Lãi đã gửi thư thuyết phục Văn Chủng rằng sau khi chim muông bị bắn hết rồi thì cung nỏ bị cất vào kho, sau khi thỏ hoang bị săn bắt hết rồi thì chó săn bị mổ thịt. Hiện giờ kẻ thù của nước Việt đã bị tiêu diệt, Việt vương Câu Tiễn là người bạc tình bạc nghĩa, chỉ có thể cùng ông ta chung hoạn nạn, chứ không thể cùng hưởng giàu sang phú quý được.

Văn Chủng bán tín bán nghi. Một thời gian sau, Việt Vương Câu Tiễn nảy sinh lòng nghi ngờ Văn Chủng. Sau đó Văn Chủng bị Câu Tiễn ép tự sát.

Đằng sau những phồn hoa sặc sỡ là vực sâu vạn trượng, sâu thẳm dưới dòng nước là những mạch ngầm. Cổ nhân có câu: “Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ”, người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở vào nguy hiểm mà không biết. Những người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra. Chính vì thế mà họ thường bình an vô sự.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v