Chuyển đến nội dung chính

10 ĐIỀU ĐẠI KỴ NGƯỜI XƯA LƯU LẠI, AI CŨNG CẦN NHỚ

 


📜 1. VUI QUÁ DỄ LỠ LỜI

Khi con người chìm trong niềm vui, thường dễ mất đi sự tỉnh táo. Lúc cao hứng, ta dễ nói năng tùy tiện, không kiểm soát được lời lẽ, có khi vô tình tiết lộ bí mật, có khi chọc giận người khác. Người xưa dặn: “Nói năng phải dè dặt, thận trọng”, bởi một lời lỡ miệng có thể gây họa cả đời.

📜 2. PHẪN NỘ DỄ THẤT LỄ

Cơn giận dữ thường khiến con người mất khôn. Khi phẫn nộ, ta dễ quên đi lễ nghĩa, dễ buông lời thô bạo, thậm chí thất lễ với bề trên hay làm tổn thương người thân. Cái hại của nóng giận là phá hỏng tình thân, làm hỏng việc lớn. Người biết tu dưỡng là người biết kiềm chế cảm xúc, giữ được bình thản ngay cả khi bất công ập đến.

📜 3. THẤT KINH DỄ MẤT TÂM THÁI

Một khi tâm hồn quá sợ hãi, con người dễ đánh mất sự sáng suốt và bình tĩnh vốn có. Trong nguy nan, kẻ thất kinh thì loạn trí, không thể đưa ra quyết định đúng đắn. Người quân tử rèn luyện chính mình để gặp biến không loạn, tâm giữ vững như núi, ấy mới là trí huệ.

📜 4. QUÁ BUỒN DỄ SINH RẦU RĨ

Buồn phiền quá mức chẳng khác nào tự đeo đá vào lòng. Người buồn thì cảnh vật cũng mất sắc, thân thể dễ sinh bệnh, tinh thần dễ suy nhược. Người xưa khuyên: “Chuyện đã qua thì cho qua, chớ ôm mãi trong lòng”, bởi lẽ cuộc đời vốn vô thường, chỉ khi buông bỏ mới có thể bước tiếp.

📜 5. VUI QUÁ DỄ MẤT CẢNH GIÁC

Niềm vui cực độ khiến con người dễ mất đi sự thận trọng. Khi say sưa trong tiệc rượu, khi đắm chìm trong chiến thắng, nhiều kẻ đã tự đánh mất cơ hội giữ gìn thành quả. Người xưa dạy: “Thắng không kiêu, bại không nản”, tức giữ tâm bình thản trước mọi trạng huống, mới thật là khôn ngoan.

📜 6. QUÁ SỢ HÃI DỄ THẤT TIẾT

Người mang trong lòng nỗi sợ quá lớn thường dễ bị khuất phục. Vì sợ mà cúi đầu, vì sợ mà đánh mất tiết tháo, thậm chí phản bội cả đạo nghĩa. Người có tu dưỡng thì dù đối diện uy quyền hay cám dỗ vẫn kiên định, không chịu đổi nhân cách lấy lợi danh.

📜 7. LO NGHĨ NHIỀU DỄ MẤT TÌNH YÊU

Trong tình cảm, một khi quá lo nghĩ, quá toan tính, thì sự chân thành sẽ dần biến mất. Người yêu nhau mà cứ mãi nghi ngờ, ghen tuông, suy tính hơn thua thì sớm muộn gì cũng xa cách. Người xưa coi trọng chữ “tùy duyên”, nghĩa là thuận theo tự nhiên, có duyên thì trân trọng, không duyên thì nhẹ nhàng buông bỏ.

📜 8. RƯỢU QUÁ CHÉN DỄ MẤT ĐỨC

Rượu là thứ dễ làm con người mất tự chủ. “Rượu vào lời ra”, kẻ quá chén thường buông lời hồ đồ, thậm chí làm điều bất nhã, gây hại cho tình thân và danh dự. Người uống rượu phải biết tiết chế, nếu không, lâu dần sẽ làm tổn hại cả đức hạnh lẫn phúc phần.

📜 9. KHOÁC LÁC DỄ THẤT TÍN

Người khoe khoang thường không được lâu bền. Khi luôn miệng phóng đại bản thân, người ấy sớm muộn cũng để lộ sự giả dối, đánh mất niềm tin nơi người khác. Người xưa dạy: “Hữu xạ tự nhiên hương”, tức có tài có đức thì tự khắc sẽ được trọng vọng, chẳng cần phô trương.

📜 10. THAM VỌNG QUÁ LỚN DỄ MẤT MẠNG

Lòng tham không đáy chính là gốc rễ của họa. Người ôm giữ tham vọng quá mức thường không biết điểm dừng, càng đạt được lại càng muốn nhiều hơn, cuối cùng tự rơi vào cảnh nguy hiểm. Cổ nhân nhắc nhở: “Người biết đủ thì luôn vui”, chỉ có tu tâm dưỡng đức, sống biết chừng mực mới giữ được phúc thọ lâu dài.

📖 Muốn hiểu thấu hơn về trí tuệ cổ nhân để ứng dụng trong đời sống, mời bạn tìm đọc cuốn ĐẠO LÀM NGƯỜI. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân

 Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân Nói chuyện là một môn nghệ thuật, giao tiếp giữa người với người đều cần chia sẻ bằng lời nói. Làm thế nào để biểu đạt quan điểm của bản thân một cách rõ ràng mà không khiến người khác cảm thấy bị tổn thương là điều đáng để chúng ta suy ngẫm. Mạnh Tử nói: “Dùng lời người khác có thể hiểu để kể về những đạo lý sâu xa, là giỏi ăn nói vậy”. Thế nào là những lời dễ hiểu? Sách “Đại học” có viết “Dùng những việc quanh mình làm ví dụ mà nói rõ đạo lý, có thể giúp người khác dễ hiểu và tiếp nhận hơn.” Về điều này, có một câu chuyện giản dị giữa Mạnh Tử và Tề Tuyên Vương như vậy. Một hôm, Mạnh Tử tới yết kiến Tề Tuyên Vương. Tề Tuyên Vương hỏi Mạnh Tử: “Người như ta có thể hành vương đạo không?” Mạnh Tử nói: “Đương nhiên là có thể! Chỉ cần ngài có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc, vậy thì ai là người không muốn tôn ngài làm vương được đây?” Tuyên Vương hỏi: “Vậy ta có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc hay kh...