Chuyển đến nội dung chính

25 MINH TRIẾT NGÀN NĂM CỦA KHỔNG TỬ

 25 MINH TRIẾT NGÀN NĂM CỦA KHỔNG TỬ – NGƯỜI HIỂU ĐƯỢC SẼ ĐI XA HƠN NGƯỜI KHÁC


1. Người quân tử không vội trách người khác, mà luôn tự xét lại mình; bởi gốc của loạn không nằm ở ngoài, mà khởi từ trong tâm.

2. Khiêm nhường là áo giáp của bậc trí, bởi kẻ ngạo mạn thường gãy đổ trước gió, còn kẻ khiêm cung lại đứng vững trong bão tố.

3. Đạo học không cốt để khoe khoang tri thức, mà để tu thân; nếu tri thức không biến thành đức hạnh, thì chẳng khác nào ngọc thô không được mài dũa.

4. Người không giữ chữ tín, thì như bình vỡ mất quai: còn nước nhưng chẳng thể dùng.

5. Giàu sang mà bất nghĩa, thà chọn nghèo hèn mà an lòng; vì cái được của thân xác chẳng bù nổi cái mất của linh hồn.

6. Người trí không chạy theo lợi, mà chọn nghĩa; bởi lợi có hạn, còn nghĩa thì vô cùng.

7. Muốn biết một con người, hãy nhìn cách họ đối đãi với kẻ yếu thế, chứ đừng nhìn cách họ cúi đầu trước kẻ quyền thế.

8. Học một điều thiện mà không hành, khác nào thắp đèn rồi tự che tay, ánh sáng không bao giờ soi rọi được lòng mình.

9. Người quân tử vui trong đức, kẻ tiểu nhân vui trong lợi; vui trong đức thì tâm càng rộng, vui trong lợi thì mắt càng hẹp.

10. Người biết đủ không nghèo, kẻ tham cầu không giàu; bởi cái giàu thật sự không nằm ở của cải, mà ở sự an nhiên trong tâm.

11. Không sợ con đường dài, chỉ sợ lòng người ngừng bước; vì chậm mà bền thì đến, còn nhanh mà nản thì gãy.

12. Người không có chí hướng thì như con thuyền không buồm, gió nổi cũng chỉ xoay vòng mà chẳng đi đến đâu.

13. Muốn trị thiên hạ, hãy bắt đầu từ việc giữ lễ trong gia đình; muốn giữ lễ trong gia đình, hãy bắt đầu từ việc tu tâm.

14. Kẻ ham danh như đuổi bóng, càng chạy càng xa; người trọng đức như giữ gốc, càng nuôi càng bền.

15. Hiếu là gốc của nhân, kính là gốc của nghĩa; kẻ quên gốc thì cây chẳng thể xanh lâu.

16. Người hiền không phải vì ít nói, mà vì lời họ đủ nặng để không cần nói nhiều.

17. Cái giận nhất thời có thể thiêu rụi công đức cả đời, bởi một tia lửa nhỏ cũng đủ đốt cháy cả cánh rừng.

18. Người quân tử hòa mà không đồng, kẻ tiểu nhân đồng mà không hòa; bởi hòa là giữ nghĩa, còn đồng là chạy theo lợi.

19. Biết lỗi mà sửa, quý hơn chưa từng phạm lỗi; bởi không ai hoàn hảo, chỉ có ai đủ dũng khí để sửa mình.

20. Người khôn giữ im lặng không vì thiếu lời, mà vì biết lời nào đáng để nói, lúc nào đáng để giữ.

21. Không lo không ai biết đến mình, chỉ lo mình không đáng để được biết; bởi giá trị không nằm ở ánh mắt người đời, mà ở tâm mình có trong sáng hay không.

22. Người quân tử không tránh nghèo khó, không màng vinh hoa; chỉ lo không giữ được lòng ngay chính.

23. Tri thức mà không có nhân nghĩa, chẳng khác gì kẻ ăn cắp trí tuệ để khoe mình.

24. Người gần bậc hiền thì tâm sáng như gương, kẻ gần tiểu nhân thì lòng vẩn đục như nước đọng.

25. Lấy đức để thắng kẻ thù, lấy nghĩa để giữ bằng hữu – đó là đạo của người quân tử.

-------

👉 Những minh triết Khổng Tử để lại không chỉ là đạo lý làm người, mà còn là kim chỉ nam để sống vững vàng giữa đời đầy biến động.

Nếu bạn muốn hiểu thấu hơn về tư tưởng của bậc thánh hiền này, hãy tìm đọc cuốn sách “Khổng Tử” của học giả Nguyễn Hiến Lê, giúp soi sáng cả con đường nhân sinh lẫn trí tuệ thực hành trong đời sống hôm nay: https://s.shopee.vn/10tK3bYQU0

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân

 Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân Nói chuyện là một môn nghệ thuật, giao tiếp giữa người với người đều cần chia sẻ bằng lời nói. Làm thế nào để biểu đạt quan điểm của bản thân một cách rõ ràng mà không khiến người khác cảm thấy bị tổn thương là điều đáng để chúng ta suy ngẫm. Mạnh Tử nói: “Dùng lời người khác có thể hiểu để kể về những đạo lý sâu xa, là giỏi ăn nói vậy”. Thế nào là những lời dễ hiểu? Sách “Đại học” có viết “Dùng những việc quanh mình làm ví dụ mà nói rõ đạo lý, có thể giúp người khác dễ hiểu và tiếp nhận hơn.” Về điều này, có một câu chuyện giản dị giữa Mạnh Tử và Tề Tuyên Vương như vậy. Một hôm, Mạnh Tử tới yết kiến Tề Tuyên Vương. Tề Tuyên Vương hỏi Mạnh Tử: “Người như ta có thể hành vương đạo không?” Mạnh Tử nói: “Đương nhiên là có thể! Chỉ cần ngài có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc, vậy thì ai là người không muốn tôn ngài làm vương được đây?” Tuyên Vương hỏi: “Vậy ta có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc hay kh...