KINH DỊCH DẠY: CHUẨN BỊ TỐT 3 ĐIỀU ĐỂ TƯƠNG LAI CÓ THÀNH TỰU
Xưa nay rất nhiều người khi nhắc đến Kinh Dịch đều cho rằng đó chỉ đơn thuần là cuốn sách về bói toán, đoán mệnh. Nhưng kỳ thực, Kinh Dịch còn là cuốn sách hàm chứa đạo lý làm người sâu sắc, mỗi câu nói trong Kinh Dịch đều có ý khuyên răn con người cách đối nhân xử thế, cách thành tựu đời người. Dưới đây là ba câu nói như vậy.
1. Nắm chắc thời cơ
Kinh Dịch viết: “Quân tử tàng khí vu thân, đãi thì nhi động”, ý nói người quân tử có tài năng giống như lợi khí nhưng thường ẩn tầng cất giấu, chờ thời cơ đến mới hành động. Một người muốn thành tựu được việc lớn thì trước hết phải biết nắm chắc thời cơ, nắm chắc cơ duyên.
Tài nghệ dẫu có lớn, đem dùng vào sai thời điểm thì cũng không thi triển ra được, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mà thời thế phần lớn là khách quan, không phải do con người tạo ra, cơ duyên giống như “phù du”, đến và đi rất mau lẹ, ngắn ngủi. Do vậy người ta chỉ có thể làm tốt những điều có thể làm, chờ đợi và nắm chắc cơ hội.
Sự biến hóa là có quy luật, nó sẽ ở thời gian và điều kiện nhất định mà phát sinh. Một người am hiểu, nắm chắc được quy luật biến hóa sẽ có thể đoán được những sự tình sẽ xảy ra trong tương lai, từ đó mà ở những thời cơ khác nhau đưa ra lựa chọn tiến hay thoái. Quá trình chờ đợi thời cơ là quá trình không ngừng tích lũy năng lượng, trau dồi năng lực, tôi luyện đức tính.
2. Điều chỉnh tốt tâm thái
Trong Kinh Dịch có câu: “Nhạc thiên tri mệnh, cố bất ưu”, vui với mệnh trời cho nên không có gì phải ưu lo. Tâm một người nếu không yên, luôn lo âu thấp thỏm, dễ dàng bị xung động bởi ngoại cảnh thì sẽ luôn lo được lo mất, gặp việc nhỏ cũng rối loạn càng không thể nói đến việc lớn. Còn nếu tâm của một người là an định thì cho dù là sóng gió có nổi lên, núi non có sụp đổ ngay trước mắt thì họ vẫn có thể ổn định bất động.
Điều chỉnh tốt được tâm thái là điều vô cùng cần thiết để có thể thành tựu việc lớn. Hết thảy phiền não của một người đều do tâm mình sinh ra, còn hết thảy sự chín chắn thành thục đều do hướng vào bên trong tâm mình mà tìm. Người tu hành thời xưa cho rằng người có tâm cảnh thấp thì cải biến ngoại cảnh chứ không cải biến tâm, người có tâm cảnh cao cải biến tâm chứ không cải biến ngoại cảnh.
Người bình thường luôn để mắt đến ngoại cảnh, cảm thấy ngoại cảnh không tốt thì sẽ cố gắng thay đổi nó mà không bao giờ suy xét về vấn đề của bản thân. Người trí tuệ thì trái lại, hễ gặp chuyện họ sẽ trước hết tìm nguyên nhân ở tâm mình, quét dọn sạch những chướng ngại trong tâm mình nên họ không sợ chướng ngại bên ngoài mà tiến về phía trước.
3. Biết nghĩ đến người khác
Trong Kinh Dịch có câu: “Dưỡng vật bất cùng, mạc quá hồ tỉnh”, nuôi dưỡng vạn vật mãi mà chẳng hết, không gì hơn là giếng nước. Giếng mang nước đến cho con người mà làm lợi vạn vật, ở chỗ thấp mà tạo phúc cho cuộc sống. Quẻ tỉnh trong Kinh Dịch ngụ ý là ban ơn cho người khác chính là một cách tuyệt vời để cải thiện chính bản thân mình, là cách để thành tựu người khác, thành tựu bản thân, và kết được nhiều thiện duyên tốt đẹp.
Con người sống trong xã hội, ai ai cũng không tách khỏi sự tác động hỗ trợ từ người khác. Cho dù chúng ta có năng lực lớn mạnh đến đâu, có trí tuệ cao bao nhiêu đi nữa thì mỗi người đều chỉ là một cá nhân nhỏ bé. Còn sức mạnh của một cộng đồng thì luôn luôn lớn hơn rất nhiều. Khi mỗi cá nhân đều quan tâm giúp đỡ người khác, giống như trăm sông đổ về một bể thì mọi việc đều sẽ thông thuận.
Nhận xét
Đăng nhận xét