Chuyển đến nội dung chính

GỐC TẤT CẢ NẰM Ở PHÚC ĐỨC

 THỰC RA CON NGƯỜI CHẲNG CÓ KHẢ NĂNG GÌ CẢ, GỐC TẤT CẢ NẰM Ở PHÚC ĐỨC.


Chúng ta vẫn thường ngộ nhận rằng MÌNH TÀI GIỎI. Rằng thành công là do MÌNH CỐ GẮNG. Rằng tiền bạc, trí tuệ, vị trí xã hội – đều do MÌNH TỰ LỰC mà có. Nhưng rồi sẽ đến một ngày, bạn chợt nhận ra: thứ quyết định tất cả không phải là khả năng, mà là PHÚC ĐỨC.

Tôi từng gặp những con người làm việc siêng năng, thông minh tuyệt đỉnh – nhưng cả đời vẫn không ngóc đầu lên nổi. Lại có những người, làm đâu trúng đó, cơ hội cứ tới tấp gõ cửa, như có một bàn tay vô hình nâng đỡ họ qua từng khúc quanh cuộc đời.

Và tôi nghiệm ra một điều:

“Không phải do họ giỏi hơn mình. Mà là do họ có PHÚC DÀY hơn mình. PHÚC không phải là điều thần bí."

Nó là tổng hợp của những điều nhỏ bé mà ta làm mỗi ngày:

- Một sự tử tế không ai nhìn thấy,

- Một lần giúp người không mong đáp trả,

- Một lần nhẫn nhịn khi lòng muốn hơn thua…

Tất cả những điều đó, tích lại thành PHÚC. Và phúc ấy tạo ra những MỐI DUYÊN –

Duyên gặp được người tốt, duyên được trao cơ hội, duyên sống trong một gia đình yêu thương.

Thậm chí cả sự THÔNG MINH, KHẢ NĂNG PHÁN ĐOÁN, đôi khi cũng không đến từ rèn luyện – mà là DUYÊN TỪ PHÚC SINH TRÍ.

Phúc đức là gốc, còn khả năng chỉ là ngọn.

Khi bạn có phúc:

- Người khác sẽ tự nguyện giúp bạn mà không cần lý do.

- Bạn sẽ gặp đúng người, đúng lúc.

- Những rủi ro lớn sẽ tự nhiên tránh né bạn như thể có một lớp khiên vô hình che chắn.

Ngược lại, khi PHÚC MỎNG, ĐỨC CẠN –

- Bạn sẽ thấy mình bị phản bội đúng người tin tưởng nhất.

- Cơ hội đến nhưng không giữ được.

- Càng cố gắng, càng tụt sâu vào vòng xoáy bất lực.

Và tệ nhất – là khi CON NGƯỜI KIÊU MẠN.

Tưởng mình hay, tưởng mình giỏi, tưởng là do mình mà có được tất cả.

Nhưng chính khoảnh khắc NGHĨ MÌNH LÀ TÂM VŨ TRỤ – là lúc bắt đầu mất hết. Thế nên, trong cuộc sống này:

- Khi bạn được khen – hãy khiêm cung.

- Khi bạn giàu lên – hãy cho đi.

- Khi bạn thông minh – hãy dùng nó để giúp người.

Và dù có đứng trên đỉnh cao nào – cũng đừng quên vái xuống đất một cái, cảm ơn tổ tiên, cảm ơn cuộc đời.

Tôi – một người từng nghĩ mình “đủ giỏi để không cần ai”.

Giờ đây hiểu rõ: Con người chẳng có khả năng gì cả, nếu không có gốc rễ là PHÚC ĐỨC.

Hãy vun bồi nó – từng ngày. Vì đó là thứ duy nhất – càng cho đi, càng sinh sôi.

Muốn đời bền vững, muốn tâm an định – hãy học cách vun bồi từ gốc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân

 Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân Nói chuyện là một môn nghệ thuật, giao tiếp giữa người với người đều cần chia sẻ bằng lời nói. Làm thế nào để biểu đạt quan điểm của bản thân một cách rõ ràng mà không khiến người khác cảm thấy bị tổn thương là điều đáng để chúng ta suy ngẫm. Mạnh Tử nói: “Dùng lời người khác có thể hiểu để kể về những đạo lý sâu xa, là giỏi ăn nói vậy”. Thế nào là những lời dễ hiểu? Sách “Đại học” có viết “Dùng những việc quanh mình làm ví dụ mà nói rõ đạo lý, có thể giúp người khác dễ hiểu và tiếp nhận hơn.” Về điều này, có một câu chuyện giản dị giữa Mạnh Tử và Tề Tuyên Vương như vậy. Một hôm, Mạnh Tử tới yết kiến Tề Tuyên Vương. Tề Tuyên Vương hỏi Mạnh Tử: “Người như ta có thể hành vương đạo không?” Mạnh Tử nói: “Đương nhiên là có thể! Chỉ cần ngài có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc, vậy thì ai là người không muốn tôn ngài làm vương được đây?” Tuyên Vương hỏi: “Vậy ta có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc hay kh...