Khổng Tử nói:
“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”
Nhưng ông không nói: “Bình thiên hạ rồi mới tu thân.”
Bởi đạo lý xưa nay vẫn vậy — muốn sửa đời, phải bắt đầu từ việc sửa mình.
Con người, phần lớn khổ là vì muốn thay đổi người khác, mà không thắng nổi chính mình.
Muốn thiên hạ thuận theo ý ta, trong khi tâm ta chưa yên.
Muốn người khác hiểu ta, mà bản thân lại chẳng chịu hiểu người.
Nguyễn Hiến Lê từng viết:
“Tu thân là một cuộc chiến trong âm thầm, mà chỉ người có dũng mới dám đi tới cùng.”
Thắng người chỉ là thắng nhất thời.
Thắng mình mới là thắng vĩnh viễn.
Một lời nóng giận có thể đổ vỡ mười năm tình nghĩa,
một ý niệm sân hận có thể đốt sạch công phu tu dưỡng.
Cho nên người xưa dạy: “Người trí lấy nhẫn làm gốc, người hiền lấy tĩnh làm nền.”
Học để làm người không phải học cho nhiều, mà là học để hiểu mình hơn mỗi ngày.
Hiểu lòng tham để biết dừng, hiểu cơn giận để biết nhịn, hiểu nỗi sợ để biết buông.
Cái học ấy không có trường lớp, chỉ có đời và tâm là hai người thầy.
Tu thân, không phải để thành thánh hiền.
Mà là để mỗi sáng thức dậy, ta có thể nhìn vào gương mà không hổ thẹn với lòng.
Không phải vì đời công nhận, mà vì tâm mình yên.
🕊 Người học đạo, không phải người biết nhiều,
mà là người giữ được tâm sáng giữa chốn nhiễu nhương.
▶Tham khảo cuốn sách Đạo Làm Người để hiểu sâu hơn về cách người xưa rèn tâm, dưỡng đức, lập thân giữa đời loạn, và cách áp dụng vào cuộc sống ngày nay: https://s.shopee.vn/5pzeOsBDUG
Nhận xét
Đăng nhận xét