Cuộc đời vốn có luật cân bằng của riêng nó — thứ gì vượt quá giới hạn tự nhiên đều phải trả giá. Con người có thể cố gắng, có thể phấn đấu, nhưng nếu lòng tham lấn át sự biết đủ, thì phước cũng dần cạn. Không phải vì trời phạt, mà vì chính tâm ta đã tự khiến mình bất an.
Người biết đủ, dù ít vẫn thấy vui.
Người tham quá, dù có nhiều đến mấy vẫn thấy thiếu.
Phước đến, hãy biết trân trọng và sử dụng nó đúng cách. Phước như dòng nước mát – uống vừa đủ thì giải khát, uống quá nhiều lại thành ngộ độc. Có những người khi còn ít, sống thanh thản, chân thành; nhưng khi có được chút quyền, chút tiền, lòng bắt đầu cao ngạo, toan tính, ganh hơn thua – và chính từ đó, họ đánh mất an yên, đánh mất phước lành.
Phước không nằm ở của cải, mà nằm ở tâm thái.
Biết khiêm nhường, biết chia sẻ, biết cho đi, ấy là đang giữ phước.
Còn tham vọng không có điểm dừng – muốn hơn người, muốn chiếm hết, muốn thắng bằng mọi giá – thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Đến một lúc nào đó, khi phước cạn, họa tự tìm đến, không phải do người khác gây ra, mà do lòng tham của chính mình.
Hãy sống biết chừng mực.
Hãy làm hết khả năng, nhưng đừng quá sức mình; hưởng điều xứng đáng, nhưng đừng giành phần người khác.
Bởi phước chỉ ở lại với người biết giữ.
Còn tham vọng mù quáng, sớm muộn cũng hóa tai họa.
Giữ được lòng ngay thẳng, biết đủ, biết dừng — đó mới là trí tuệ lớn nhất mà đời người phải học.
Biết đủ, là bước đầu thiện đãi bản thân. Học cách chấp nhận và ngừng lo sợ về những thứ không đạt được qua cuốn sách Cho là nhận - Lo ít đi và làm nhiều hơn: https://s.shopee.vn/7fRN3rp6I0
Nhận xét
Đăng nhận xét