Ngày xưa, có một người gánh nước thuê cho nhà quan. Mỗi sáng, ông gánh hai chum nước từ giếng lên đồi, một chum lành, một chum nứt.
Mỗi khi đến nơi, chum lành nước vẫn đầy tràn, còn chum nứt chỉ còn nửa.
Một hôm, chum nứt buồn bã nói:
“Ta thấy xấu hổ lắm. Suốt mấy năm, ta chỉ khiến ông thêm vất vả. Ta chẳng bao giờ giữ được thứ nước nào trọn vẹn.”
Người gánh nước cười hiền:
“Ngươi không biết đâu. Từ ngày ngươi rò nước, ta đã gieo hạt dọc con đường ấy. Nước ngươi đánh rơi đã nuôi hoa cỏ, giờ mỗi sáng ta đi làm, hai bên đường toàn hương thơm rực rỡ. Ngươi tưởng mình là giới hạn, nhưng chính ngươi tạo ra cái đẹp mà chum lành chẳng bao giờ có.”
Có những giới hạn mà ta tưởng là khiếm khuyết, thật ra chỉ là một dạng khác của giá trị.
Vấn đề không phải là có vết nứt, mà là ta nhìn vết nứt ấy bằng con mắt nào.
Người gánh nước hiểu điều đó — ông không tìm cách “vá” cái chum, mà đặt nó vào đúng vị trí của quy luật.
🌱Hegel cho rằng: mọi mâu thuẫn đều chứa mầm mống phát triển của chính nó.
Cái “nứt” – tưởng là sai, lại sinh ra một tầng nghĩa mới: cái đẹp, cái sống, cái mới.
Giới hạn không phải thứ cần trốn tránh, mà là nấc thang để vượt lên ý niệm cao hơn.
Chỉ khi ta thấy được giá trị trong nghịch cảnh, ta mới thật sự hiểu đời vận hành theo quy luật của Tinh thần.
📍Đó chính là bài học mà Hegel gửi trong cuốn sách “Vượt qua giới hạn tư duy – Hiểu thấu chân lý cuộc sống cùng Hegel”. Tham khảo tại đây: https://s.shopee.vn/1qTgSUBCz8
Nhận xét
Đăng nhận xét