CÁI THUA KHÔN NGOAN – NGHỆ THUẬT NHƯỜNG ĐỂ THẮNG
Trong Sử ký, Tư Mã Thiên có chép chuyện Hàn Tín. Khi còn là kẻ vô danh, ông thường bị người đời khinh miệt, có kẻ còn bắt ông chui háng để thoát chết nhục. Người thường sẽ liều mạng, thà chết cũng không chịu nỗi nhục ấy. Nhưng Hàn Tín nhẫn, chịu thua, bởi ông hiểu: một mạng sống giữ lại, mới có ngày dụng võ.
Về sau, nhờ cơ hội theo Lưu Bang, Hàn Tín trở thành bậc thống soái, công lao định thiên hạ.
Đó là cái thua khôn ngoan: thua một trận nhỏ để thắng một cuộc đời lớn.
🌟Vì sao cái thua lại có giá trị?
🔐Giữ sinh mệnh, còn đường để đi: Người nóng nảy thường chết trong một phút ngang. Người biết nhẫn, giữ thân, mới chờ được đại thời cơ.
🔐Thắng ở đại cục, không sa vào tiểu tiết: Nếu Hàn Tín vì sĩ diện mà đánh nhau, ông chỉ là kẻ tầm thường; bởi biết lui mà ông thành bậc danh tướng.
🔐Biết bỏ cái lợi nhỏ để giữ cái lợi lớn: Người trí không ham món lợi trước mắt, vì biết món lợi ấy có thể chặn mất con đường dài hơn.
🌟Những kiểu “thua khôn ngoan” trong xử thế
• Nhẫn nhục: chịu một lời nhục để giữ hòa khí, như Khổng Tử từng nói: “Người quân tử hòa mà không đồng”.
• Nhường lợi: bớt phần mình để thu về lòng người, như Lưu Bị ba lần nhường ngôi mới giữ được thiên hạ nhân tâm.
• Thoái lui: rút khỏi cuộc tranh cãi, để đối thủ tự lộ sự hẹp hòi.
• Đánh giả vờ thua: như Tôn Tử dạy, có khi phải giả vờ yếu kém để dẫn dụ đối phương.
🌟Khi nào nên thua, khi nào không?
• Nên thua: khi mất mát nhỏ, đổi lại được lòng tin, cơ hội, hoặc giữ được sinh mệnh.
• Không nên thua: khi sự nhường nhịn đồng nghĩa với đánh mất căn bản cái ấy mất thì thắng cũng vô nghĩa.
Cổ nhân dạy: “Biết tiến là dũng, biết lùi là trí.” Người đời thường ham thắng ngay, cuối cùng thua dài. Người có trí biết lùi một bước, thua một lần, nhưng thắng cả đời.
Đây chính là nghệ thuật của bậc trí giả, được gọi là Bách trí minh đạo – trăm mưu nghìn kế nhưng không để mưu lợi nhỏ làm mờ mắt, mà biết cân nhắc, nhường nhịn, chờ thời để làm chuyện lớn.
Nhận xét
Đăng nhận xét