Cổ nhân nói:
“Nhân sinh nhất thế, như bạch câu quá khích.”
(Đời người một thoáng như bóng ngựa trắng vụt qua khe cửa.)
Một đời người thoáng chốc mà qua, chỉ khác nhau ở tâm thái ta bước đi:
Tuổi trẻ – bão táp, Trung niên – trầm lắng, Tuổi già – an nhiên.
🧭 1. Tuổi trẻ – học cách đi giữa bão
Tuổi trẻ là lúc đời ném ta vào thử thách: thiếu tiền, thiếu kinh nghiệm, thiếu chỗ dựa.
Đừng oán trách, vì đó là món quà cổ nhân gọi là “rèn tâm”.
Người trẻ nếu sợ khổ, sau này khổ sẽ tìm đến.
Người trẻ biết chịu khổ, sau này khổ cũng phải nhường bước.
Cổ nhân ví tuổi trẻ như sắt trong lò lửa – càng bị nung, càng cứng.
Hãy để những năm tháng chông gai dạy ta ba điều:
Cách đứng dậy sau thất bại,
Cách im lặng giữa ồn ào,
Và cách giữ lòng tin dù mọi thứ đổ nát.
🌾 2. Trung niên – học cách buông để nhẹ
Bước qua tuổi trung niên, con người dần hiểu: Không phải cái gì nhiều cũng tốt, không phải tranh hơn thua là thắng.
Cổ nhân nói:
“Tri túc giả phú, tri chỉ giả an.”
(Biết đủ là giàu, biết dừng là yên.)
Đến giai đoạn này, người khôn ngoan bớt bon chen, bớt phán xét, học cách nhìn mọi việc bằng con mắt tĩnh hơn, sâu hơn.
Biết chọn việc cần làm, người cần giữ, điều cần buông. Khi ấy, tâm dần lắng như mặt nước, phản chiếu mọi thứ rõ ràng mà không động lòng.
🍃 3. Tuổi già – học cách an trú trong đời
Đời người, nếu tuổi trẻ là leo núi, trung niên là giữ thăng bằng, thì tuổi già là ngồi xuống ngắm cảnh.
Không còn gì để chứng minh, không còn ai để ganh đua – chỉ còn chính mình để thấu hiểu. Lúc ấy, “thảnh thơi” không phải là không còn việc để làm, mà là trong lòng không còn điều để lo.
Người già an nhiên, là người tích đủ trải nghiệm để không động, tích đủ hiểu biết để không phán, và tích đủ yêu thương để không hận. Đó là cảnh giới mà cổ nhân gọi là “tâm tĩnh như thủy” – nước lặng, nhưng soi sáng vạn vật.
🪞 Hãy nhớ rằng:
Tuổi trẻ không gian nan, lấy gì trưởng thành.
Tuổi trung niên không buông, lấy gì bình an.
Tuổi già không tĩnh, lấy gì thảnh thơi.
Tham kahor cuốn sách “Gian nan tuổi trẻ, thảnh thơi tuổi già”, nó không dạy cách sống hưởng thụ, mà chỉ ra con đường đi từ khổ đến tĩnh, từ động đến an — con đường mà cổ nhân nào cũng từng đi qua để trở thành người trí
Nhận xét
Đăng nhận xét