Có những người đi qua đời ta lấp lánh như pháo hoa, rực rỡ, huy hoàng, nhưng chóng tàn.
Và cũng có những người lặng lẽ hiện diện như một ngọn đèn dầu – ánh sáng không quá chói chang, nhưng đủ ấm áp để soi đường, đủ bền bỉ để ở bên ta qua những ngày gió lớn.
Kỳ lạ thay, khi càng trải đời, ta lại càng nhận ra…
sự giản dị mới là thứ đáng trân quý nhất.
Giản dị không có nghĩa là thiếu thốn, mà là biết đủ – để không bon chen, không khoe khoang, không khiến ai bên cạnh mình thấy nặng nề.
Bạn có từng gặp ai như thế chưa?
– Họ ăn mặc đơn sơ nhưng sạch sẽ, chỉnh tề.
– Họ nói năng nhẹ nhàng, không phô trương, không làm tổn thương ai.
– Họ chẳng bao giờ “ra vẻ”, nhưng mỗi lần ở cạnh, bạn lại thấy bình yên, thấy tin tưởng.
Bởi lẽ, người giản dị thường giàu có từ bên trong.
Họ giàu sự hiểu biết, giàu tình thương, giàu sự kiên nhẫn, giàu niềm tin.
Thứ giàu có ấy không cần khoác áo lộng lẫy để chứng minh – nó tự tỏa sáng bằng cách người đó đối xử với đời, với người.
Người giản dị… không làm bạn choáng ngợp, nhưng làm bạn thấy được là chính mình.
Ở bên họ, bạn không phải gồng mình, không phải chạy theo, không phải sợ bị đánh giá.
Chỉ cần thở – và sống – thật tự nhiên.
Vậy nên, càng đi qua nhiều được – mất,
càng chứng kiến sự phù hoa đổi thay,
ta càng biết trân trọng những người sống giản dị.
Vì họ chính là món quà hiếm hoi mà đời ban tặng để ta biết, bình yên không nằm ở những gì rực rỡ ngoài kia, mà nằm ở một trái tim biết đủ, biết thương, và biết sống thật tử tế. 🌷
Tham khảo cuốn sách "Sống đơn giản - Cội nguồn của tâm an" - cuốn sách dành cho những ai muốn buông bớt phức tạp, học cách “đủ” để lòng nhẹ hơn, tâm an hơn
Nhận xét
Đăng nhận xét