Người đời nay thích nói.
Người xưa lại sợ nói.
Khổng Tử từng nói: “Tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri” — kẻ thật biết thì chẳng nói nhiều. Nhưng mấy ai hiểu rằng, im lặng của người xưa không phải vì họ thiếu lời, mà vì họ sợ… lời mất thiêng.
Người xưa nói: “Khẩu khí sinh họa.”
Khí thở ra mang theo ý, ý sai thì tạo họa.
Người tu thân đầu tiên, không phải là học ăn chay, ngồi thiền, mà là học nói sao cho trong sạch. Rồi mới học… im lặng sao cho có đạo.
Kẻ trí im lặng không phải để hơn người, mà để nghe rõ tiếng lòng mình.
Bậc hiền im lặng… vì họ biết chẳng có gì cần thêm nữa.
Có khi, “không nói” lại là câu trả lời sâu nhất.
Vì người đã tĩnh, chẳng cần diễn tả sự tĩnh.
👉Trong thời đại ồn ào, ta đang nói để khẳng định mình, hay đang nói để trốn khỏi sự trống rỗng bên trong? Có khi, im lặng một chút… là cách để nghe chính mình rõ hơn.
Lên tiếng và im lặng đều cần nghệ thuật. Nghệ thuật này được đúc kết trong cuốn sách Giao tiếp thông minh: Lên tiếng đúng nơi, im lặng đúng lúc. Mời độc giả tham khảo: https://s.shopee.vn/3qEectqR2D
Nhận xét
Đăng nhận xét