Chuyển đến nội dung chính

3 LOẠI PHÚC KHÍ KHÔNG NÊN ĐÓN NHẬN

 3 LOẠI PHÚC KHÍ KHÔNG NÊN ĐÓN NHẬN


Trên đời không phải phúc nào cũng là phúc thật. Có những phúc khí mang lại sự viên mãn cả về tinh thần lẫn vật chất, nhưng cũng có những "phúc giả" chỉ đem đến đau khổ và khốn đốn.

🟡1. "Phúc" không do bản thân lao động mà có

Nhiều người chăm chỉ làm việc không chỉ để bản thân có cuộc sống sung túc, mà còn mong muốn để lại phúc phần cho con cháu, thậm chí duy trì phúc khí ấy mãi mãi. Tuy nhiên, thực tế phũ phàng lại chứng minh rằng, "phú quý không quá ba đời" là điều khó tránh khỏi. Nguyên nhân sâu xa chính là bởi họ chỉ để lại cho con cháu sự hưởng thụ, mà không truyền lại được tinh thần phấn đấu và bài học về sự khó khăn trong quá trình tạo dựng phúc khí ấy.

Một khi thế hệ sau quen với việc "ngồi mát ăn bát vàng," họ sẽ mặc nhiên coi những gì mình có là điều hiển nhiên. Nhưng tâm thế hưởng thụ mà không có sự trân trọng, không có ý chí giữ gìn thì làm sao có thể duy trì lâu dài?

Nhà tư tưởng Trung Quốc Lâm Tắc Từ từng nói: "Con cháu nếu tài giỏi như ta, tiền của để lại sẽ chỉ làm giảm ý chí. Con cháu nếu không tài giỏi bằng ta, tiền của để lại chỉ dẫn tới sai lầm."

🟡2. "Phúc" không tương xứng với tài đức

Gia Cát Lượng từng viết thư cho anh trai Gia Cát Cẩn rằng: "Con trai tôi, Chiêm, nay đã tám tuổi, thông tuệ khải ái, nhưng ngặt nỗi sớm chín, sợ rằng chẳng làm nên nghiệp lớn sau này".

Quả thật, Gia Cát Chiêm tuy cũng là nhân tài có lòng trung dũng, được giao phó quyền hành, nhưng chẳng thể đáp ứng kỳ vọng của mọi người là kế thừa Gia Cát Lượng. Sử gia Trung Quốc đời sau nhận định về Chiêm thế này: "Chiêm dẫu có trí chẳng đủ phù giúp lúc nguy nan, có dũng chẳng đủ để cự địch, bên ngoài chẳng giúp được quốc gia, bên trong chẳng thể thay đổi triều chính, nhưng hiếu trung còn mãi".

Xã hội ngày nay, có không ít người trẻ tuổi khi vừa bước chân vào đời đã nhanh chóng gặt hái thành công, danh tiếng vang dội, nắm giữ những vị trí quan trọng. Khi mới bắt đầu, họ còn giữ được sự khiêm tốn, chăm chỉ. Nhưng càng về sau, họ dễ bị cuốn vào hào quang của danh lợi mà quên đi việc tiếp tục trau dồi kiến thức, rèn luyện bản thân.

Khổng Tử từng nói: "Đức mỏng mà quyền cao, trí nhỏ mà mưu lớn, sức yếu mà gánh nặng, hiếm có ai không gặp phải kết cục bi thảm."

Khi một người có danh nhưng không có thực tài, có địa vị nhưng không có phẩm đức tương xứng, họ dễ dàng đánh mất chính mình. Nếu không tiếp tục học hỏi, trau dồi, mà chỉ đắm chìm trong hào quang giả tạo, đến khi gặp thất bại, họ sẽ không biết cách tự tìm nguyên nhân mà chỉ biết oán trách hoàn cảnh. Kết cục là tài năng bị chôn vùi, thời gian bị lãng phí, cuộc đời trở nên lụi bại.

Người thực sự có phúc là người hiểu rõ giá trị của bản thân, biết tiến biết lùi, không ngừng hoàn thiện chính mình thay vì tự mãn với danh vọng nhất thời.

🟡3. "Phúc" không thuộc về mình

Ai cũng mong muốn có được cuộc sống giàu sang, nhưng có những người vì quá khao khát mà bất chấp thủ đoạn, tìm mọi cách để đạt được thành công một cách nhanh chóng. Họ không dành tâm huyết để làm ăn chân chính, mà chỉ tìm đường tắt, thậm chí bất chấp đạo đức để có được cái gọi là "phúc khí."

Thế nhưng, cổ nhân đã dạy: "Của cải đến từ con đường bất chính thì cũng sẽ rời đi trong tai họa."

Những thứ không thuộc về mình, dù có cố chiếm đoạt cũng khó mà giữ được lâu. Người dùng mưu mô để đạt được quyền lực, tiền tài, sớm muộn cũng phải trả giá. Hơn nữa, những hành vi sai trái không chỉ gây hại cho bản thân, mà còn ảnh hưởng đến cả gia đình, con cháu đời sau.

Tục ngữ có câu: "Nhà tích thiện ắt có phúc lành, nhà tích ác ắt có tai ương."

Nếu chỉ mải mê theo đuổi lợi ích trước mắt, không màng đến hậu quả, thì cuối cùng không chỉ mất đi tất cả, mà còn rơi vào cảnh khốn cùng. Những người thực sự có phúc không bao giờ ham muốn những thứ không thuộc về mình, mà luôn lấy đạo đức làm gốc, lấy chính trực làm phương châm sống.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân

 Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân Nói chuyện là một môn nghệ thuật, giao tiếp giữa người với người đều cần chia sẻ bằng lời nói. Làm thế nào để biểu đạt quan điểm của bản thân một cách rõ ràng mà không khiến người khác cảm thấy bị tổn thương là điều đáng để chúng ta suy ngẫm. Mạnh Tử nói: “Dùng lời người khác có thể hiểu để kể về những đạo lý sâu xa, là giỏi ăn nói vậy”. Thế nào là những lời dễ hiểu? Sách “Đại học” có viết “Dùng những việc quanh mình làm ví dụ mà nói rõ đạo lý, có thể giúp người khác dễ hiểu và tiếp nhận hơn.” Về điều này, có một câu chuyện giản dị giữa Mạnh Tử và Tề Tuyên Vương như vậy. Một hôm, Mạnh Tử tới yết kiến Tề Tuyên Vương. Tề Tuyên Vương hỏi Mạnh Tử: “Người như ta có thể hành vương đạo không?” Mạnh Tử nói: “Đương nhiên là có thể! Chỉ cần ngài có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc, vậy thì ai là người không muốn tôn ngài làm vương được đây?” Tuyên Vương hỏi: “Vậy ta có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc hay kh...