Chuyển đến nội dung chính

BẤT CỨ THỨ GÌ KHÔNG ĐẾN TỪ NĂNG LỰC THÌ ĐỀU LÀ NGHIỆP

 BẤT CỨ THỨ GÌ KHÔNG ĐẾN TỪ NĂNG LỰC… ĐỀU LÀ NGHIỆP


Có những thứ trong đời nhìn thì tưởng là “quyền lợi”, “may mắn”, thậm chí là “lối tắt”.

Nhưng thật ra, đó chỉ là khoản nợ được gói lại bằng sự dễ dàng.

Bạn có thể dựa vào nhan sắc để có người chu cấp.

Bạn có thể dựa vào lời hứa của ai đó để sống yên ổn vài năm.

Bạn có thể dựa vào thương hại, dỗ dành, hay sự chiều chuộng của người khác để đi qua một đoạn đường.

Nhưng có một điều mà rất ít người chịu nhìn thẳng:

Bất cứ thứ gì không đến từ năng lực của bạn — sớm muộn cũng trở thành nghiệp.

Vì sao?

Vì thứ không phải do bạn tự tạo ra

→ thì cũng không thuộc về bạn.

Và thứ không thuộc về bạn

→ thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

1. Lệ thuộc là cái giá phải trả cho sự dễ dàng

Khi bạn không có năng lực tự nuôi mình,

mọi sự chu cấp đều biến thành dây xích vô hình:

Họ nuôi bạn hôm nay → họ có quyền kiểm soát bạn ngày mai.

Họ cho bạn tiền → họ cũng có quyền lấy lại sự tự trọng của bạn.

Họ mở đường giúp bạn → họ cũng có quyền buộc bạn phải đi theo hướng họ muốn.

Cái giá của sự không tự lập chưa bao giờ rẻ.

Nó chỉ thu một cách từ từ — bằng sự tự do của bạn.

2. Nhân gieo từ sự dựa dẫm → quả gặt là sự lệ thuộc

Đời có luật nhân quả.

Gieo sự yếu đuối → nhận sự ràng buộc.

Gieo sự ỷ lại → nhận sự phụ thuộc.

Gieo cái tôi “không cần cố gắng” → nhận cuộc sống “không được lựa chọn”.

Nghiệp không phải là lời nguyền.

Nghiệp chỉ là kết quả tự nhiên của những lựa chọn lười trưởng thành.

3. Chỉ năng lực mới trả được mọi cái giá

Tiền của người khác có thể nuôi bạn một thời gian,

nhưng năng lực của chính bạn mới nuôi được bạn cả đời.

Sắc đẹp có thể mở cửa,

nhưng giá trị bên trong mới giữ được cánh cửa đó không đóng lại.

Sự giúp đỡ của người khác có thể đỡ bạn ngã một lần,

nhưng chỉ kỹ năng mới giúp bạn đứng vững mãi mãi.

Đời công bằng ở một điểm:

Thứ bạn tự tay xây → mới là thứ không ai lấy được.

4. Nghiệp lớn nhất không phải nghèo, mà là không thể tự quyết cuộc đời mình**

Một người không có năng lực tự lập, không bao giờ có “quyền lựa chọn”.

Vì họ phải sống theo túi tiền, cảm xúc và sự đổi thay của người khác.

Đó là cái nghiệp nặng nhất.

Trong một thế giới đầy biến động, điều duy nhất không thể bị tước đoạt là năng lực thật sự của bạn.

Và chỉ khi bạn đủ mạnh, mọi mối quan hệ mới dựa trên tôn trọng, chứ không phải sự thương hại hay kiểm soát.

Hãy nhớ:

Điều gì không đến từ năng lực, đều sẽ lấy lại bằng một cách khác.

Một ngày nào đó, bạn sẽ biết:

Độc lập không phải là lựa chọn mà là con đường duy nhất để sống an.

Đây chỉ là một trong số rất ít những bài học trong bộ sách Cổ học tinh hoa. Đối với tất cả những người bình thường như chúng ta, bồi đắp kỹ năng về đối nhân sự thế, tương lai chắc chắn sẽ không tệ. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân

 Nghệ thuật nói chuyện chân thành, thiện tâm của cổ nhân Nói chuyện là một môn nghệ thuật, giao tiếp giữa người với người đều cần chia sẻ bằng lời nói. Làm thế nào để biểu đạt quan điểm của bản thân một cách rõ ràng mà không khiến người khác cảm thấy bị tổn thương là điều đáng để chúng ta suy ngẫm. Mạnh Tử nói: “Dùng lời người khác có thể hiểu để kể về những đạo lý sâu xa, là giỏi ăn nói vậy”. Thế nào là những lời dễ hiểu? Sách “Đại học” có viết “Dùng những việc quanh mình làm ví dụ mà nói rõ đạo lý, có thể giúp người khác dễ hiểu và tiếp nhận hơn.” Về điều này, có một câu chuyện giản dị giữa Mạnh Tử và Tề Tuyên Vương như vậy. Một hôm, Mạnh Tử tới yết kiến Tề Tuyên Vương. Tề Tuyên Vương hỏi Mạnh Tử: “Người như ta có thể hành vương đạo không?” Mạnh Tử nói: “Đương nhiên là có thể! Chỉ cần ngài có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc, vậy thì ai là người không muốn tôn ngài làm vương được đây?” Tuyên Vương hỏi: “Vậy ta có thể khiến bách tính trong thiên hạ được an lạc hay kh...