Sau khi Hàn Tín lên ngôi vua nước Sở, ông đã báo đáp ân ba người. Một trong số đó là kẻ từng bắt ông chui qua háng nơi đông người.
(Nghe xong câu chuyện này, bạn sẽ biết ơn mọi thứ, kể cả những kẻ đối xử tệ với ta)
Năm xưa, khi còn là một kẻ nghèo rạc, sống nhờ hết nơi này đến nơi khác, Hàn Tín thực ra đã là cái tên khá nổi trong vùng, tuy nhiên không phải ai cũng nể. Một ngày, có tên côn đồ tưởng Tín dễ bắt nạt, bèn chặn đường khiêu khích:
“Ngươi cao lớn, đeo kiếm cho oai chứ có gan đâu. Nếu không sợ chết thì rút kiếm đâm ta. Còn đã nhát, thì chui qua háng ta!”
Hàn Tín im lặng nhìn hắn hồi lâu. Sau một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội, ông cúi đầu chui qua háng. Không phải vì hèn. Hàn Tín hiểu rõ năng lực của mình; hắn không muốn cả đời nhàn rỗi chờ chết. Hắn đang chờ đợi cơ hội để thể hiện tài năng. Nếu hắn liều lĩnh giết chết tên lưu manh này trên phố, không chỉ tự chuốc lấy tai họa mà còn có thể hủy hoại đại nghiệp của mình. Đối với hắn, hành vi thiển cận như vậy là không thể chấp nhận được, nên hắn đành chịu nhục nhã chui rúc dưới chân người khác.
Sau này, khi Hàn Tín đạt được thành công lớn và trở về quê hương trong vinh quang, trước tiên ông phải đền đáp lòng tốt hoặc ảnh hưởng của ba người đã từng giúp đỡ ông trong quá khứ.
Người phụ nữ nghèo từng cho ông bát cơm cứu đói được thưởng một ngàn lượng vàng. Đó là lòng biết ơn chân thành.
Người Đình trưởng Nam Xương, kẻ năm xưa chỉ cho ông một trăm đồng như kiểu bố thí được Hàn Tín thưởng đúng một trăm đồng vàng. Một cái “tát” nhẹ nhưng thấm: danh phận và đức hạnh của ông ta chỉ đến thế.
Người ta kể rằng khi nghe tin, vợ chồng Đình trưởng có lẽ đã ôm nhau khóc suốt đêm. Nhưng sau này khi Hàn Tín bị ám sát, có lẽ họ lại thầm thở phào.
Còn tên côn đồ từng làm nhục ông? Hàn Tín không giết. Ông phong cho hắn chức Chỉ huy An ninh Kinh thành. Hắn chắc hẳn run rẩy, lo mình sắp bị xử tội, không ngờ chỉ qua một đêm lại thành quan lớn. Hàn Tín giải thích với các tướng sĩ:
“Hắn là kẻ có gan dám làm nhục ta. Năm ấy ta hoàn toàn có thể giết hắn, nhưng giết một người vô tội chỉ vì sĩ diện thì có ích gì? Khi ấy ta chưa có danh phận; hôm nay ta là vua, càng không thể giết kẻ yếu để báo thù.”
Nhận xét
Đăng nhận xét