Có những lúc, đời xô ta xuống tận cùng vực thẳm. Có những ngày, trong tay chẳng còn gì ngoài nỗi đau và hai bàn tay trắng. Người ta hỏi: “Làm sao dựng lại cơ đồ?” Câu trả lời, giản dị mà khắc nghiệt: Trước tiên, phải sống sót đã.
Tôn Tẫn từng thua trận, bị tàn phế đôi chân. Nhưng ông không gục ngã, nhẫn nhịn sống sót, để rồi trở thành bậc thầy binh pháp, khiến cả thiên hạ phải ngưỡng vọng.
Hàn Tín từng chịu cảnh “luồn trôn” để giữ mạng sống. Người đời cười chê, nhưng chính nhẫn nhục ấy cho ông cơ hội tái sinh, sau này lập nên công lớn hiển hách. Người xưa đã thấu hiểu: không có sự sống, chẳng còn cơ hội.
Sống sót, mới có ngày xoay chuyển càn khôn. Đời người, ai cũng có lúc mất hết. Tiền bạc mất, có thể làm lại. Danh vọng mất, có thể gây dựng. Nhưng nếu mất mạng, mất ý chí sống, thì tất cả đều tan thành mây khói.
Trong cơn bão tố, điều quan trọng không phải là ta còn giữ được bao nhiêu, mà là ta còn đứng vững được hay không. Một ngọn nến leo lét vẫn quý hơn một ngọn đuốc đã tắt. Một hơi thở yếu ớt vẫn đáng giá hơn cả kho báu đã vuột khỏi tay.
Người trẻ thường nóng vội, muốn thành công ngay tức khắc, muốn vực dậy trong chớp mắt. Nhưng cổ nhân dạy: “Dục tốc bất đạt.” – gấp gáp chỉ càng thêm thất bại. Muốn dựng lại cơ đồ, trước tiên phải bảo toàn sinh mệnh, bảo toàn tinh thần, rồi mới từ từ tính kế lâu dài.
Giống như con thuyền gặp bão, quan trọng nhất là giữ cho nó không vỡ. Khi qua khỏi sóng to gió lớn, mới có thể sửa sang, rồi lại dong buồm ra khơi. Có những lúc, nhẫn nhịn để sống sót còn khó hơn cả xông pha chiến trường.
Kẻ mạnh thật sự không phải là kẻ liều lĩnh, mà là kẻ biết cúi đầu đúng lúc để giữ lấy sinh cơ. Như Lão Tử nói: “Cương giả tất bại, nhu giả tất thắng.” Cứng rắn quá sớm, chỉ khiến mình gãy gập. Mềm mỏng đúng lúc, lại có thể tồn tại và chờ ngày xoay chuyển. Một thân thể khỏe mạnh, một tâm hồn chưa tuyệt vọng, chính là vốn liếng lớn nhất của đời người. Có người nghĩ tài sản là cơ đồ. Có người nghĩ danh vọng là cơ đồ.
Nhưng thật ra, cơ đồ lớn nhất chính là chính mình còn tồn tại. Khi ta còn thở, còn kiên định, thì dù tất cả đã mất, vẫn còn ngày gây dựng lại. Nhưng nếu ta gục ngã, thì cả núi vàng cũng chỉ là tro bụi.
Người ta hay sợ mất mát, sợ tay trắng. Nhưng thực ra, tay trắng chưa bao giờ đáng sợ. Điều đáng sợ là đánh mất niềm tin để sống tiếp. Có người thất bại, rồi chọn kết thúc. Có người thất bại, rồi chọn bắt đầu lại. Khác biệt giữa hai số phận, không nằm ở tài năng, mà nằm ở một quyết định: sống hay buông bỏ. Nếu bạn đang trong cơn khốn khó, xin đừng vội tuyệt vọng.
Nếu bạn thấy mình mất hết tất cả, xin nhớ rằng điều quý giá nhất là bạn vẫn còn đây. Hãy giữ lấy sự sống, hãy kiên nhẫn vượt qua, bởi bão tố nào rồi cũng tạnh. Khi trời sáng trở lại, bạn sẽ nhận ra: chính những ngày chỉ còn thoi thóp, lại là hòn đá thử vàng cho nghị lực.
Muốn dựng lại cơ đồ, trước tiên phải sống sót đã. Vì còn sống tức là còn hi vọng. Còn sống tức là còn cơ hội để làm lại. Còn sống tức là cả thế giới vẫn còn chờ bạn bước tiếp. Hãy nhớ: thất bại không giết được bạn. Chỉ có việc bỏ cuộc mới giết chết bạn mà thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét