Nghe chuột kể thì mèo độc ác, nghe người kể thì mèo đáng nuôi. Cũng giống như bao chuyện ở đời, nếu chỉ nghe một phía, ta chỉ thấy cái mảng sáng người ta muốn phô ra, hoặc cái mảng tối họ muốn đổ lên kẻ khác. Không khác gì đứng sau tấm rèm mỏng, tưởng mình thấy hết vở kịch, để rồi bị dắt mũi bởi góc nhìn của kẻ có lợi trong câu chuyện.
Đời vốn đầy những lời kể chỉ có nửa sự thật. Ai cũng muốn mình là người đáng thương hoặc kẻ tử tế. Mấy ai chịu phơi ra phần xấu xí, ích kỷ, cay nghiệt của bản thân.
Thế là thiên hạ cứ kể, người thì tô hồng mình, kẻ thì bôi đen người khác, còn người nghe thì tưởng rằng mình thấu đời.
Nhưng nghe đủ hai phía mới thấy đời nó hỗn độn thế nào. Nhìn sâu hơn mới hiểu: chẳng ai hoàn toàn đúng, cũng chẳng ai hoàn toàn sai. Mọi người chỉ đang cố bảo vệ quan điểm của mình như bảo vệ chút tự tôn cuối cùng.
Và rồi, thứ buồn cười nhất lại là: Người tưởng mình sáng suốt nhất thường chỉ là người bị che mắt khéo nhất.
Điều bạn cần học nhất đó là biết cách đọc vị người khác, để thấu tỏ bản tính con người, ai tốt ai xấu.
Nhận xét
Đăng nhận xét