Chuyển đến nội dung chính

Cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không: Chỉ cần nhìn mâm cơm là biết

 Làm thế nào để biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không, hãy nhìn thử vào mâm cơm của họ.

Câu chuyện thứ nhất

Hôm qua ông xã tôi đi họp tập đoàn về, vừa về đến nhà đã bảo: “Vợ chồng Hùng có lẽ sắp ly hôn rồi em à”.

Nghe xong tôi cũng không mấy ngạc nhiên cho lắm. Hùng là bạn đồng nghiệp với ông xã tôi, trước đây tôi từng có lần gặp vợ chồng anh ấy.

Năm ngoái công ty tổ chức liên hoan cuối năm, mọi người đều đưa gia đình đi theo. Hôm đó Hùng cũng đưa vợ đi cùng, cô ấy rất dịu dàng đằm thắm, miệng luôn mỉm cười, nói năng cũng nhỏ nhẹ nhu mì. Mọi người đều có ấn tượng tốt với cô ấy.

Hôm đó vợ chồng Hùng ngồi cùng bàn với vợ chồng tôi, cả bữa cơm Hùng không ngừng nâng cốc chúc tụng mọi người rồi gắp thức ăn cho mình. Hùng ăn uống vui vẻ nhưng ngược lại từ đầu đến cuối lại quên đi người vợ ngồi bên cạnh mình, không một chút quan tâm chăm sóc.

Lúc giữa bữa ăn, có một món ăn vợ Hùng thích ăn nhưng lại xa không gắp tới, hơn nữa mặc áo không tiện đứng dậy nên cô ấy ra hiệu cho chồng gắp hộ. Không ngờ chồng cô không những không gắp mà còn nói: “Muốn ăn thì tự gắp mà ăn, đâu phải là không có tay đâu!”.

Thấy chồng phản ứng như vậy, cô ấy đỏ mặt xấu hổ, cả bữa ăn về sau thì trầm ngâm không nói gì nữa, chỉ cúi mặt thi thoảng gắp một chút thức ăn phía trước. Tôi nhìn thấy không xuôi mắt nên gắp mấy món thức ăn ở xa cho cô ấy, tôi nói những món này tôi cũng đều thích ăn.

Bữa tiệc kết thúc, trên đường về tôi nói với chồng: “Em cảm thấy tình cảm vợ chồng của anh Hùng khó có thể duy trì thêm 3 năm nữa, chưa biết chừng không đến 2 năm lại ly hôn sớm”.

Chồng tôi hỏi: “Tại sao em lại nói vậy?”. Tôi đáp:

“Hôn nhân hạnh phúc hay không, nhìn thái độ hai người ăn cơm là biết được khá đầy đủ rồi. Trong cuộc sống, vợ chồng có tình cảm tốt với nhau, thì dù 5 năm, 10 năm, hay 20 năm thì khi ăn cơm với nhau vẫn cứ luôn vui vẻ.

Dù trên bàn thức ăn có ngon hay không thì họ vẫn cứ thấy ngon miệng, với hai người yêu nhau thì được ăn cùng nhau đó là điều hạnh phúc. Anh xem, Hùng như thế nào?

Trong mối quan hệ này quá ỷ thế rồi, hoàn toàn không chăm sóc vợ, cũng không quan tâm tới cảm nhận của vợ mình như thế nào. Chỉ có bữa cơm mà khiến vợ mình phải ái ngại trước mặt mọi người, kiểu người như vậy thì làm sao có thể sống hạnh phúc được”.

4

Câu chuyện thứ hai

Đối với vấn đề ăn cơm, tôi nhớ đến một người, đó là cậu bạn lớp trưởng tên Đức hồi đại học. Đức thích cô bạn cùng lớp tên Quyên. Quyên là người miền Trung, thích ăn cay, đặc biệt là những món nấu kiểu Huế, Quảng Nam, còn cậu bạn lớp trưởng thì người miền Nam, lại ít ăn cay, từ nhỏ đã thích ăn những món ngọt.

Vì để theo đuổi Quyên, đồng thời tìm cách ‘cạnh tranh’ với các “đối thủ” khác, không cho họ có cơ hội tiến gần hơn nữa, Đức quyết tâm khổ luyện ăn cay để có cơ hội mời Quyên đi mấy món cay mà cô ấy thích. Đức đã dùng cách này để tiếp cận Quyên, sau cùng cũng đã chinh phục được trái tim của nàng.

Có một lần, vì để tập ăn cay, Đức vào quán gọi lẩu cay ăn, mặc dù đã dặn chủ quán cho cay vừa, nhưng không hiểu sao nghe nhầm lại thành cho cay nhiều hơn, kết quả là Đức cắn răng tập ăn khiến dạ dày bị đau mấy ngày liền. Kể cũng lạ, từ sau lần đó Đức lại thành người thích ăn cay, không còn thích ăn ngọt như xưa nữa.

Sau rồi vì hai người có cùng sở thích ăn cay nên khoảng cách từ từ rút ngắn, rồi hai người họ yêu nhau từ lúc nào cũng không hay. Và rồi họ có cùng một sở thích là đi khám phá các quán ăn cay trong thành phố vào những dịp cuối tuần, họ đã có những phút giây hạnh phúc cùng nhau.

Một người đàn ông nếu như không thật sự yêu bạn, chỉ cần một bữa cơm là đủ biết

Người muốn ăn khẩu vị giống bạn, ăn món ăn bạn thích, khẳng định là trong lòng có bạn, vì muốn bạn vui vẻ nên đã bỏ đi thói quen sở thích của mình để giống với sở thích của bạn. Còn người mà không quan tâm tới cảm nhận của bạn thì đừng nói gì đến yêu, mà ngay cả trân trọng bạn cũng không có.

Người thì cho rằng hôn nhân cần phải thiết thực ngay từ việc ăn cơm, mặc đồ, tiền bạc đều phải tỉ mỉ cùng nhau, cuộc sống thì cần phải lãng mạn mới thú vị, nếu không thì không thể lâu bền.

Có người lại cho rằng, lãng mạn chỉ tốn thời gian, ăn cơm chậm rãi cũng chỉ lãng phí thời gian, uống trà nói chuyện cũng chỉ tốn thời gian…

Nhưng dù cho nghĩ sao đi nữa, thì một bữa cơm vui vẻ đầm ấm giữa hai vợ chồng là điều không thể thiếu của một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Có lẽ trong cuộc sống chúng ta có không ít gia đình ly hôn, nguyên nhân cũng bởi do hai bên xung đột, mà trong đó, nguyên nhân bữa cơm tẻ nhạt chính là một yếu tố không hề nhỏ.

Hoặc là chồng kiếm cớ cơm vợ nấu không ngon, hoặc là không hiểu được sự vất vả nấu cơm của vợ, hoặc nhiều khi kiếm cớ bận không muốn về nhà ăn cơm…

Thiết nghĩ, thân làm vợ chồng, sống một đời mà ngay cả bữa cơm cũng không thể vui vẻ ăn cùng nhau, thì thật khó có thể nói là sống hạnh phúc.

Vậy nên, là chồng là vợ, hãy dành cho nhau những giây phút đầm ấm và vui vẻ bên mâm cơm gia đình dẫu giản dị đơn sơ, bạn nhé!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được hình

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, lúc v