Chuyển đến nội dung chính

Cổ nhân dạy “Thánh nhân vì bụng không vì mắt”: Triết lý vô cùng sâu xa

 Cổ nhân dạy “Thánh nhân vì bụng không vì mắt”: Triết lý vô cùng sâu xa

Cổ nhân dạy “Thánh nhân vì bụng không vì mắt”. Thực tế, quan niệm cổ nhân dạy “vì bụng không vì mắt” của người xưa cho chúng ta biết phải làm thế nào để cuộc sống ngày càng giàu có và mạnh mẽ hơn.

Theo nhiều người, “Đạo Đức Kinh” rất khô khan và tối nghĩa, nó đơn giản chỉ là việc nghiên cứu về các học giả, doanh nhân và xa vời với những người bình thường. Tuy nhiên, “Đạo Đức Kinh” lại tồn tại trong mọi khía cạnh cuộc sống, có liên quan mật thiết với con người.

Đối với câu nói “Thánh nhân vì bụng không vì mắt”; bụng và mắt ở đây đều mang nghĩa bóng. Theo đó, bụng là chỉ những thứ bên trong con người, mắt là chỉ những thứ bên ngoài. Trong “Đạo Đức Kinh” có nói: “Năm mày khiến con người mù mắt. Năm giọng khiến con người điếc tai. Năm mùi khiến người ta tê lưỡi. Ruổi rong săn bắn, khiến lòng người hóa cuồng. Của cải khó được, khiến người bị tai hại. Bởi vậy, thánh nhân vì bụng không vì mắt. Nên bỏ cái kia, lấy cái này”.

Câu này có ý nghĩa rằng: màu sắc rực rỡ và sặc sỡ khiến người ta lóa mắt; giai điệu phức tạp trộn lẫn với nhau sẽ khiến người ta điếc tai; thức ăn đậm đà hương vị khiến người ta thoái hóa vị giác; ham mê săn bắn khiến người ta cảm thấy hưng phấn; vật quý dễ khiến người ta đánh mất đạo đức làm người.

Câu nói này khá hợp lý. Cứ tưởng tượng mà xem, nhìn một bông hồng đỏ rực có khiến ta nóng lòng hay không; nhìn một mảng trời xanh có thấy xao động hay không. Tuy nhiên, nếu như kết hợp đỏ, vàng và lam, khi nhiều màu sắc đặt cạnh nhau sẽ không đẹp mà xấu, khiến người ta mất hứng thú thưởng thức.

Đừng nghĩ đồ ngọt ngậm đà là tốt, ăn nhiều sẽ thấy ngán ngẩm ở đầu lưỡi, không ngon bằng một số đồ nhạt. Khi nhìn thấy những món đồ đắt tiền như nữ trang, kim cương… con người dễ dàng nảy sinh tâm lý muốn sở hữu; cuối cùng lại mất đi sự chính trực của bản thân, chưa kể việc sở hữu nhiều vật có giá trị sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.

Trong “Đạo Đức Kinh”, điều này có nghĩa là không nên theo đuổi quá mức những thứ vật chất hào nhoáng ở bên ngoài. Những thứ này chỉ để đảm bảo cho việc duy trì sự sống bên ngoài; thay vì tìm đến những cái xa xỉ và đắt đỏ, mỗi người chỉ cần công dụng của chúng là được. Một cái giường dù đắt đến mấy cũng chỉ dùng để ngủ mà thôi, bữa ăn dù có sang trọng đến đâu cũng chỉ để no bụng.

Thế nhưng trong cuộc sống, có rất nhiều người lại không thể thấy rõ được sự thật này, thường xuyên theo đuổi những thứ bên ngoài một cách vô độ, cuối cùng lại khiến bản thân ngày càng mệt mỏi và kiệt sức.

Theo đuổi quyền lực một cách không kiềm chế sẽ nhận lại kết đắng; sắc và dục vọng có thể đi đôi với bệnh tật. Lão Tử cả đời lăn lộn, vì thế tư tưởng của ông cho đến nay vẫn ngời sáng, nguyên nhân bởi ông tuân theo nguyên tắc này. Sở dĩ, con người khác với động vật ở chỗ biết phân biệt được đúng sai, sở hữu thế giới tinh thần phong phú. Giá trị tinh thần phong phú cùng sức mạnh thế giới nội tâm mới là điều đáng để theo đuổi. Đây cũng chính là sự giác ngộ được ban cho mỗi người.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...