Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2025

BI KỊCH LỚN NHẤT CỦA ĐỜI NGƯỜI

BI KỊCH LỚN NHẤT CỦA ĐỜI NGƯỜI KHÔNG PHẢI LÀ NGHÈO #TIỀN – MÀ LÀ NGHÈO #Ý_CHÍ. 🔹 Bi kịch của đời người không nằm ở việc vấp ngã, mà là khi ngã rồi… chẳng còn muốn đứng dậy nữa. Một người “chết tâm” – không phải vì họ mất tất cả, mà vì họ không còn niềm tin để bắt đầu lại. 🔹 “Chết tâm” là khi ngọn lửa từng bừng cháy trong tim giờ chỉ còn là tàn tro nguội lạnh. Là khi ta thôi mơ ước, thôi cố gắng, thôi phản kháng với cái tầm thường đang nuốt chửng mình mỗi ngày. 🔹 Đáng sợ hơn cả thất bại – chính là ta vẫn đang sống, mà như không còn tồn tại. Người “chết tâm” không tự nhận ra bi kịch của mình. Họ vẫn đi làm, vẫn cười nói, vẫn giao tiếp như bao người khác… chỉ là trong ánh mắt, không còn ánh sáng. Và đôi khi, chỉ có người xung quanh mới thấy rõ: tâm hồn họ đã nguội lạnh từ lâu. 🔹 Vì thế, hãy giữ cho mình một ngọn lửa – dù nhỏ thôi – cũng đủ sưởi ấm những ngày tăm tối. 🔹 Đừng để cuộc đời mài mòn bạn thành kẻ vô cảm. Bởi một trái tim còn biết rung động, còn biết tin, còn biết đau… là mộ...

22 CÁCH SỐNG KHÔN KHÉO GIỮA DÒNG ĐỜI LẮT LÉO

1. Không quản chuyện bao đồng. Không quản chuyện tình cảm người ta. Không quản việc nhà người khác. 2. Nếu ai đó ghét bạn, mắng chửi bạn. Bạn cứ bình tĩnh nghe và mỉm cười với họ. Đó mới là cao nhân. 3. Trên đời này không có gì là miễn phí ngay cả khi nó được ghi là miễn phí. 4. Trong bất cứ mối quan hệ nào, nếu bạn nhận thấy mình không được tôn trọng, hãy ra đi cho dù là tình bạn hay tình yêu. 5. Học cách nói KHÔNG. Đừng lầm tưởng người tốt bụng là cái gì cũng nhận cũng vơ vào người. Điều đó chỉ làm cho người khác biến bạn thành con sen thôi. Cái gì cũng nên ở mức vừa đủ. 6. Đừng quá cảm tính hoặc lý tính. Giải quyết vấn đề phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc hoặc lý trí đều không hiệu quả. Học cách cân nhắc và tham khảo lời khuyên từ những người xung quanh sẽ giúp bạn có phương án tốt hơn. 7. Biết dừng lại đúng lúc trong các mối quan hệ. Khi hai người không còn tìm thấy tiếng nói chung hoặc một trong hai cảm thấy tình cảm mình dành cho đối phương không còn đủ để tiếp tục, đó là lúc bạn n...

NHÂN NGHĨA LỄ TRÍ TÍN” TRONG THỜI NAY CÓ CÒN PHÙ HỢP

“Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” là năm đức căn bản mà Khổng Tử xem là nền móng của con người. Nhưng càng bước vào thời hiện đại, người càng thấy một nghịch lý: những ai giữ trọn “nhân nghĩa”, thường lại là người chịu thiệt; còn những kẻ lạnh lùng vô tình đôi khi lại đi rất xa. 🌱Phải chăng “nhân nghĩa” đã lỗi thời?  Khổng Tử từng nói: “Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa” , người quân tử có thể hòa hợp với người khác mà không đánh mất bản ngã. Nhưng trong thời đại cạnh tranh, người đi chậm lại một chút thôi rất có thể sẽ bị đẩy ra cuộc đua.  Bạn có thể tử tế, nhưng đừng ngây thơ. Bạn có thể giữ tín, nhưng phải biết dừng khi lòng tin bị lợi dụng. “Nhân nghĩa” chỉ là sức mạnh khi đi cùng trí tuệ. Còn nếu không, nó chỉ khiến người ta dễ bị tổn thương hơn mà thôi. Trong “Hàn Phi Tử”, ông từng viết: “Nước trị bởi pháp, chứ không bởi đức.” Hàn Phi không tin vào đạo đức, ông tin vào chế tài. Và lịch sử chứng minh: kẻ chiến thắng không phải người tốt, mà là người hiểu các...

BẬC TRÍ GIẢ KHÔNG BAO GIỜ CHỌN DỄ, KHÔNG BAO GIỜ CHỌN SỐ ĐÔNG

  Xưa có người hỏi bậc hiền triết:“Làm sao để đời này bớt khổ, bớt sai?” Người ấy cười mà đáp:“Ngươi sai vì ngươi luôn chọn cái dễ.” Câu ấy nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu nghĩ kỹ, ta sẽ thấy gần như mọi bi kịch trong đời đều khởi từ một chữ “dễ”: Con người chọn nói dối vì dễ hơn là giữ lời thật; chọn đổ lỗi vì dễ hơn là sửa mình; chọn làm theo số đông vì dễ hơn là đứng một mình; và chọn lấp đầy sự cô đơn bằng ồn ào vì dễ hơn là đối diện với chính mình. Người trí khác người thường không ở chỗ họ biết nhiều, mà ở chỗ họ chịu được những cái khó mà người khác lẩn tránh. Cổ nhân gọi đó là “đạo nghịch hành” — con đường đi ngược mà lại dẫn đến ánh sáng. Giống như nước chảy từ cao xuống thấp, còn người muốn lên cao thì phải nghịch dòng mà đi. Cổ nhân từng dạy: “Đạo chi sở tồn, thường ẩn ư nan.” (Đạo thường ẩn trong cái khó.) Cái gì dễ thường chỉ làm ta vui thoáng qua, cái gì khó mới khiến ta lớn lên bền vững. Người đời nay cũng vậy, bỏ dở giữa chừng chỉ vì khó, thì chẳng bao giờ thấy đ...

CHỈ CÓ NHỮNG KẺ #VÔDỤNG MỚI THÍCH NGHE NHỮNG LỜI MẬT NGỌT

 CHỈ CÓ NHỮNG KẺ #VÔDỤNG MỚI THÍCH NGHE NHỮNG LỜI MẬT NGỌT 🔥 Sống ở trên đời, ai mà chẳng thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Chẳng ai vui khi bị chê, chẳng ai thích khi người khác phản bác mình – đó là phản ứng rất con người. Nhưng “thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng” – đôi khi chính những lời khiến ta khó chịu nhất lại là thứ giúp ta tỉnh táo nhất. 🔥 Lời khen làm ta dễ chịu, nhưng lời chê mới khiến ta trưởng thành. Nếu chỉ sống để nghe những điều mình muốn nghe, bạn sẽ mãi mắc kẹt trong vùng an toàn do chính mình tạo ra. Ngược lại, nếu dám mở lòng trước sự góp ý, dù cay đắng đến mấy, bạn sẽ nhìn thấy những giới hạn mà trước đây mình không bao giờ nhận ra. 🔥 Hầu hết những con người kiệt xuất đều từng bị phản đối, từng bị chê cười, thậm chí từng bị xem là “điên rồ”. Nhưng thay vì chống lại, họ học cách lắng nghe – chọn lọc – và tiến hóa. 🔥 Vì thế, đừng sợ những lời chê, hãy sợ khi không còn ai muốn góp ý với bạn nữa. Người thông minh không né tránh phản hồi, họ biến nó thành nhiê...

NHỮNG BÀI HỌC LỚN TỪ TRANG TỬ

 NHỮNG BÀI HỌC LỚN TỪ TRANG TỬ – Bậc thầy của tự do nội tâm 1. “Tề vật luận” – Mọi vật vốn bình đẳng Trang Tử nói: “Trời đất cùng ta sinh, vạn vật cùng ta là một.” Ông thấy rằng mọi thứ trong vũ trụ đều cùng một nguồn gốc, chỉ vì con người chấp vào danh – phú, quý, tiện, hèn – mà tự chia lìa nhau. Bài học: Khi thôi so sánh, ta mới thật sự được yên. Mọi sự phân biệt đều do tâm, không phải do Đạo. 2. “Vô vi nhi an” – Thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu Trang Tử kế thừa Lão Tử nhưng đi xa hơn: “Vô vi” không phải là không làm gì, mà là làm trong sự không chống lại tự nhiên. Cái cây bị uốn cong sẽ gãy, dòng nước cứ chảy tự nó sẽ đến nơi. Bài học: Đừng vội điều khiển cuộc đời; đôi khi, buông lỏng mới là cách nắm giữ khôn ngoan nhất. 3. “Tiêu dao du” – Tự do không nằm ở nơi chốn, mà ở trong tâm Trang Tử kể chuyện cá khổng lồ hóa chim Bằng bay lên nghìn dặm, không phải để nói về sự quyền năng, mà là ẩn dụ cho người biết vượt qua ràng buộc của đời thường. Bài học: Người tự do không phải ng...

CON NGƯỜI MUỐN THÀNH #ĐẠISỰ THÌ PHẢI

 CON NGƯỜI MUỐN THÀNH #ĐẠISỰ THÌ PHẢI... 🌱 Chiếc thuyền lênh đênh giữa biển khơi phải dựa vào sức nước, đại bàng muốn sải cánh trên trời cao cũng còn phải xem sức gió. Không có đủ sức nước, chiếc thuyền chẳng thể cập được bến, không có đủ sức gió, đại bàng cũng chẳng thể bay suốt quãng đường dài. 🌱 Con người muốn thành việc đại sự, thì buộc phải sống thực tế và tập bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất. Đừng oán trách hoàn cảnh. Hãy nhìn lại xem, liệu “nước” quanh mình đã đủ chưa – tri thức, kỷ luật, quan hệ, môi trường, tâm thế? 🌱 Vì khi bạn đủ sâu, đủ mạnh, đủ kiên định – chiếc thuyền của bạn sẽ tự khởi hành, và đôi cánh của bạn sẽ biết cách tìm gió #NguyenHienLe #GiaTriSong #TrietLySong"

ĐỪNG NGHĨ NHỮNG CHUYỆN CỦA NGÀY MAI Ở HÔM NAY

 ĐỪNG NGHĨ NHỮNG CHUYỆN CỦA NGÀY MAI Ở HÔM NAY Sáng nào, lão tiều phu cũng dậy từ tinh mơ. Khi mặt trời còn chưa ló, ông đã đeo gùi, mang rìu, đi vào rừng. Trên đường, có một người đàn ông hỏi: “Lão làm lụng thế này suốt đời, có khi nào thấy mệt không, ngày mai vẫn sẽ thế này à, ngày kia thì ra sao?” Lão cười, chậm rãi nói: “Có chứ. Nhưng ta không mang gánh nặng của ngày mai. Mỗi sáng, ta chỉ gánh một bó củi, vừa đủ cho hôm nay.” Người đàn ông im, không nói thêm. Đến chiều, khi quay lại, lão vẫn thong thả như buổi sáng, mồ hôi ướt áo, mà mặt vẫn bình yên. Lời bàn: Con người mệt mỏi vì nghĩ mãi về những việc chưa xảy ra. Tâm chưa an không phải vì đời quá ồn, mà vì ta ôm cả ngày mai vào lòng hôm nay. Cổ nhân xưa sống thoải mái, vì làm hết sức cho việc nhỏ, rồi để yên phần còn lại cho tự nhiên. Tham khảo cuốn sách “21 ngày tìm kiếm sự thành công và cảm giác yên bình trong tâm hồn”  để học cách ngừng theo đuổi và lo lắng với những thứ chưa tới: https://s.shopee.vn/3VbuT4JpKJ

GIÁTRỊ CỦA CON NGƯỜI

 #GIÁTRỊ CỦA CON NGƯỜI KHÔNG NẰM Ở CHỖ HỌ CÓ GÌ, MÀ Ở CHỖ HỌ CHO ĐI ĐƯỢC GÌ 🔹 Danh vị có thể khiến ta được tôn trọng – nhưng chỉ lòng hữu ích mới khiến ta được yêu mến 🔹 Ngày nay, nhiều người nỗ lực cả đời để “leo cao”, nhưng lại quên mất rằng “cao” không đồng nghĩa với “có ích”. Có người ngồi ghế lớn, nhưng việc nhỏ chẳng làm; lời nói thì to, nhưng hành động lại rỗng. Ngược lại, có những người chẳng có danh tiếng gì, nhưng lại là “người giữ cho thế giới này không đổ vỡ” — họ lặng lẽ giúp đỡ, cho đi, nâng đỡ người khác mà không cần ai biết đến tên 🔹 Cống hiến không phải là điều gì to tát — đôi khi chỉ là một hành động nhỏ, một sự tử tế, một lời nói khiến ai đó ấm lòng. Vì chính từ những điều nhỏ đó, nhân cách được bồi đắp, và xã hội được duy trì bằng lòng nhân. 🌸 🔹 Giá trị thật không cần chứng minh, chỉ cần thể hiện qua hành động. Một người có thể không có địa vị, không có tiền bạc, nhưng nếu họ sống hữu ích, họ vẫn là người đáng quý. Thế nên, đừng vội ngưỡng mộ ai vì địa vị h...

CÁI CHUM NỨT VÀ NGƯỜI GÁNH NƯỚC

  Ngày xưa, có một người gánh nước thuê cho nhà quan. Mỗi sáng, ông gánh hai chum nước từ giếng lên đồi, một chum lành, một chum nứt. Mỗi khi đến nơi, chum lành nước vẫn đầy tràn, còn chum nứt chỉ còn nửa. Một hôm, chum nứt buồn bã nói: “Ta thấy xấu hổ lắm. Suốt mấy năm, ta chỉ khiến ông thêm vất vả. Ta chẳng bao giờ giữ được thứ nước nào trọn vẹn.” Người gánh nước cười hiền: “Ngươi không biết đâu. Từ ngày ngươi rò nước, ta đã gieo hạt dọc con đường ấy. Nước ngươi đánh rơi đã nuôi hoa cỏ, giờ mỗi sáng ta đi làm, hai bên đường toàn hương thơm rực rỡ. Ngươi tưởng mình là giới hạn, nhưng chính ngươi tạo ra cái đẹp mà chum lành chẳng bao giờ có.” Có những giới hạn mà ta tưởng là khiếm khuyết, thật ra chỉ là một dạng khác của giá trị. Vấn đề không phải là có vết nứt, mà là ta nhìn vết nứt ấy bằng con mắt nào. Người gánh nước hiểu điều đó — ông không tìm cách “vá” cái chum, mà đặt nó vào đúng vị trí của quy luật. 🌱Hegel cho rằng: mọi mâu thuẫn đều chứa mầm mống phát triển của chính nó. ...

KHÔNG PHẢI AI CŨNG CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC #HÀOQUANG CỦA CHÍNH MÌNH

  KHÔNG PHẢI AI CŨNG CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC #HÀOQUANG CỦA CHÍNH MÌNH 🔹 Tài năng có thể giúp ta đi xa, nhưng chỉ có nhân cách mới giúp ta đi lâu. Tiền tài, danh vọng hay địa vị – tất cả đều là phép thử của cái tâm. Người có tài mà thiếu đức, sớm muộn cũng rơi vào cảnh cô lập, bị chính ánh hào quang mình tạo ra thiêu đốt. Còn người có đức nhưng không tự tin thể hiện tài, lại bỏ lỡ cơ hội để cống hiến cho đời 🔹 Thành công thật sự không nằm ở việc ta được bao nhiêu người biết đến, mà ở chỗ ta có giữ được bình an khi ánh đèn tắt đi hay không. Vì có những người đứng trên đỉnh cao, nhưng tâm họ đầy lo âu. Ngược lại, cũng có người lặng lẽ làm việc, chẳng ai nhắc tới, nhưng sống an nhiên và hạnh phúc thật sự. 🔹 Phú quý chỉ đáng quý khi nó đến từ giá trị thật. Nếu ta đang nỗ lực, cứ tiếp tục. Nhưng hãy nhớ rằng — thành công đến sớm khi chưa đủ bản lĩnh chính là con dao hai lưỡi. Không ai cấm bạn ước mơ lớn, chỉ là đừng quên rèn cho mình cái tâm vững và cái đức dày để nâng đỡ giấc mơ đó. Nguyễn Hi...

NGƯỜI MẠNH NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ KẺ ĐỨNG TRÊN CAO, MÀ LÀ NGƯỜI BIẾT NÂNG NGƯỜI KHÁC LÊN

KINH DỊCH DẠY: NGƯỜI MẠNH NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ KẺ ĐỨNG TRÊN CAO, MÀ LÀ NGƯỜI BIẾT NÂNG NGƯỜI KHÁC LÊN Trong Kinh Dịch, hai quẻ đầu tiên – Càn và Khôn – không chỉ là biểu tượng của Trời và Đất, mà còn là bản đồ của cách làm người. Càn là Trời: mạnh mẽ, sáng tạo, không ngừng tiến lên. Khôn là Đất:  nhu thuận, bao dung, sinh ra muôn vật. Càn cho ta sức mạnh, Khôn dạy ta đức khiêm. Và giữa hai quẻ ấy, cổ nhân muốn nhắn một điều: “Sức mạnh lớn nhất không phải là chinh phục, mà là nuôi dưỡng.” 🌱1. Càn: Học cách vươn lên, nhưng đừng quên Trời không bao giờ khoe mình cao. “Thiên hành kiện – quân tử dĩ tự cường bất tức”: Trời vận hành mãi không ngừng, nên người quân tử phải tự cường, phải tiến, phải tạo ra giá trị. Nhưng có một điều ít ai để ý: Trời dù cao nhưng không khoe mình cao. Sáng nhưng không dành phần sáng. Người đời nay cũng muốn “vươn lên như Trời”, nhưng quên mất: Trời vươn lên để soi sáng, không phải để hơn ai. Kẻ tự cường mà thiếu đức, cuối cùng chỉ tạo ra ngọn lửa đốt chính mìn...

SỐNG TỈNH THỨC KHÔNG PHẢI LÀ RỜI ĐỜI, MÀ LÀ BIẾT SỐNG GIỮA ĐỜI

CỔ NHÂN DẠY: SỐNG TỈNH THỨC KHÔNG PHẢI LÀ RỜI ĐỜI, MÀ LÀ BIẾT SỐNG GIỮA ĐỜI Ngày nay, người ta nói nhiều đến “tỉnh thức”, nhưng lại hiểu nó như một điều xa xỉ: phải đi thiền, tìm núi non yên tĩnh, rời khỏi thế gian ồn ào mới “tỉnh”. Người xưa cho rằng tỉnh thức không phải một hành động, mà là một trạng thái. Họ cho rằng tỉnh thức không phải trốn khỏi cuộc đời, mà là thấy rõ đời. Thấy mình đang vui mà không say, đang buồn mà không chìm, đang làm việc mà không đánh mất chính mình. 🍂Khổng Tử từng nói: “Ngô nhật tam tỉnh ngô thân” — “mỗi ngày ta tự xét mình ba lần”. Đó chính là gốc của tỉnh thức. Nhận biết chính mình mỗi ngày: lời nói hôm nay có sai không, việc làm hôm nay có thiện không, lòng hôm nay có vẩn đục không. Ba lần tự hỏi, một đời tự sáng. 🍂Lão Tử lại bảo: “Biết đủ là đủ, ấy mới là đủ thật.” Người mê đắm, càng có càng khát. Người tỉnh, chỉ cần điều vừa phải. Tỉnh thức với Lão Tử là biết điểm dừng của lòng ham, chứ không phải diệt ham muốn. Sự khác biệt nằm ở mức độ nhận biết –...

ĐỪNG CHẠY THEO MAY RỦI, HÃY CHUẨN BỊ CHO ĐIỀU TẤT NHIÊN

CỔ NHÂN DẠY: ĐỪNG CHẠY THEO MAY RỦI, HÃY CHUẨN BỊ CHO ĐIỀU TẤT NHIÊN Người xưa nói:“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Nhưng nhiều người lại chỉ nhớ mỗi chữ “thiên”, mà quên mất rằng mưu sự vẫn phải do nhân. Cổ nhân không tin vào số mệnh mù quáng. Họ tin rằng, người biết chuẩn bị đủ sâu, thì “thiên ý” cũng phải thuận theo. Khổng Tử bảy mươi tuổi nói: “Tri thiên mệnh”, nhưng trước đó, ông đã dành cả đời để học, để hành, để sửa mình. Không có tu thân, thì lấy đâu ra tri mệnh? Người hiện đại hay nói gặp may. Cổ nhân lại nói: “Phúc do cần mà tới, họa do buông mà sinh.” Khi người ta chuẩn bị đủ, thì việc đến không còn là may mắn, mà là tất yếu. Giống như hạt giống đã cắm rễ sâu, chỉ cần mưa xuống, cây sẽ mọc. Mưa là thiên thời, nhưng rễ sâu hay nông là do ta. Vì thế, cổ nhân hành sự luôn chậm mà chắc. Không sợ thời chưa đến, chỉ sợ đến mà mình chưa sẵn. Người đời ngày nay lại ngược: muốn nhanh, muốn thắng, muốn lên — nhưng gốc chưa trồng, rễ chưa sâu. Đến khi gió nổi, thì đổ. Cho nên, Ng...

BUÔNG BỎ TẤT TỰ TẠI

  Kiếp con người mỏng manh như là gió Sống trên đời có được mấy lần vui Sao phải đau mà không thể mỉm cười Gắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ Nếu có thể sao ta không làm thử Để tâm hồn khắc hai chữ bình an Cho đôi chân bước thanh thản nhẹ nhàng Dù hướng đời có muôn ngàn đá sỏi Biết nhận sai khi trót gây lầm lỗi Người ghét ta cũng chớ vội oán hờn Đừng để mình xem nặng nhẹ thiệt hơn Thì lệ sẽ chẳng ướt sờn vai áo Phải mạnh mẽ đương đầu cùng giông bão Sống chỉ cần chốn nương náu mà thôi Được cơm no áo ấm cũng vui rồi Bởi dòng đời còn lắm người cơ nhỡ Chốn dương gian chẳng qua là tạm bợ Tiệc tàn rồi cũng trở lại hư vô Hãy giữ gìn trân trọng mến thương nhau Vì thời gian chẳng thể nào quay lại... ~Tham khảm tại bộ sách Cho là Nhận - Tâm thanh tĩnh, đời ắt an yên: https://s.shopee.vn/1gADT0g7Eu

NHỮNG TƯ TƯỞNG ĐẮT GIÁ CỦA CỔ NHÂN

  Những câu nói xưa, mà càng sống lâu càng thấy đúng. 🌟1. “Biết người là trí, biết mình là sáng.” – Lão Tử Cổ nhân không dạy ta trở nên giỏi hơn người khác, mà dạy ta hiểu chính mình. Xã hội ngày nay khiến con người chạy đua để “hơn” — hơn về tiền, danh, quyền. Nhưng càng chạy, ta càng xa chính mình. Lão Tử chỉ ra: kẻ thắng người khác là mạnh, nhưng kẻ thắng chính mình mới là kẻ kiên cường. Tư tưởng này đến nay vẫn là nền tảng của mọi triết lý phát triển bản thân. 🌟2. “Người quân tử hòa mà không đồng, tiểu nhân đồng mà không hòa.” – Khổng Tử Câu này nghe qua tưởng đơn giản, nhưng lại là bản chất của nghệ thuật sống. Quân tử có thể khác ý kiến, nhưng vẫn tôn trọng và hợp tác được. Tiểu nhân thì ngược lại — ngoài mặt xu nịnh, trong lòng bất mãn. Ở đời, người có trí không cần “đồng lòng” với tất cả, chỉ cần “hòa khí” trong mọi việc. 🌟3. “Người trị thân trước, rồi mới trị người.” – Tuân Tử Muốn lãnh đạo người khác, phải quản được bản thân. Người xưa coi “tu thân” là bước đầu tiên tr...

TỬ TẾ KHÔNG GIÚP BẠN THẮNG NHANH, NHƯNG GIÚP BẠN ĐI LÂU

  Trong hành trình đi làm, kinh doanh, hay chỉ là sống giữa đời này — ai tử tế cũng từng ít nhất một lần cảm thấy mình “thiệt”. Thiệt vì nói thật không được lòng. Thiệt vì không nịnh ai nên khó thăng tiến. Thiệt vì chọn giữ chữ tín thay vì chạy theo cái lợi trước mắt. Nhưng rồi thời gian sẽ dạy bạn một điều: Không phải ai thắng nhanh cũng thắng bền. Người tử tế có thể đi chậm hơn, nhưng họ có nền tảng vững. Mỗi việc họ làm đều sạch, mỗi bước đi đều chắc. Không phải lo sợ bị lộ dối trá, không phải cúi đầu trước ai vì đã từng làm sai. Tử tế không có ánh hào quang rực rỡ. Nó lặng lẽ, kiên nhẫn, và bền bỉ. Nó khiến bạn giữ được lòng người, giữ được niềm tin, giữ được chính mình. Có những người thắng nhanh, nhưng rồi cũng rơi nhanh. Vì họ leo bằng mưu mẹo, không phải bằng giá trị thật. Còn người tử tế, càng đi lâu càng sáng, vì họ không phải đóng vai. Làm người, có thể thiếu mưu, thiếu giỏi, nhưng đừng thiếu tử tế. Vì cái tử tế là thứ duy nhất giúp ta đi xa mà không phải quay đầu. Cuộc ...

NGƯỜI ĐỜI TRƯỚC KHI HỌC NÓI THÌ CỨ HỌC IM LẶNG TRƯỚC

  Người đời nay thích nói. Người xưa lại sợ nói. Khổng Tử từng nói: “Tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri” — kẻ thật biết thì chẳng nói nhiều. Nhưng mấy ai hiểu rằng, im lặng của người xưa không phải vì họ thiếu lời, mà vì họ sợ… lời mất thiêng. Người xưa nói: “Khẩu khí sinh họa.” Khí thở ra mang theo ý, ý sai thì tạo họa. Người tu thân đầu tiên, không phải là học ăn chay, ngồi thiền, mà là học nói sao cho trong sạch. Rồi mới học… im lặng sao cho có đạo. Kẻ trí im lặng không phải để hơn người, mà để nghe rõ tiếng lòng mình. Bậc hiền im lặng… vì họ biết chẳng có gì cần thêm nữa. Có khi, “không nói” lại là câu trả lời sâu nhất. Vì người đã tĩnh, chẳng cần diễn tả sự tĩnh. 👉Trong thời đại ồn ào, ta đang nói để khẳng định mình, hay đang nói để trốn khỏi sự trống rỗng bên trong? Có khi, im lặng một chút… là cách để nghe chính mình rõ hơn. Lên tiếng và im lặng đều cần nghệ thuật. Nghệ thuật này được đúc kết trong cuốn sách Giao tiếp thông minh: Lên tiếng đúng nơi, im lặng đúng lúc. Mời độ...

BIẾT ĐỦ, LO ÍT ĐI VÀ LÀM NHIỀU HƠN

  Cuộc đời vốn có luật cân bằng của riêng nó — thứ gì vượt quá giới hạn tự nhiên đều phải trả giá. Con người có thể cố gắng, có thể phấn đấu, nhưng nếu lòng tham lấn át sự biết đủ, thì phước cũng dần cạn. Không phải vì trời phạt, mà vì chính tâm ta đã tự khiến mình bất an. Người biết đủ, dù ít vẫn thấy vui. Người tham quá, dù có nhiều đến mấy vẫn thấy thiếu. Phước đến, hãy biết trân trọng và sử dụng nó đúng cách. Phước như dòng nước mát – uống vừa đủ thì giải khát, uống quá nhiều lại thành ngộ độc. Có những người khi còn ít, sống thanh thản, chân thành; nhưng khi có được chút quyền, chút tiền, lòng bắt đầu cao ngạo, toan tính, ganh hơn thua – và chính từ đó, họ đánh mất an yên, đánh mất phước lành. Phước không nằm ở của cải, mà nằm ở tâm thái. Biết khiêm nhường, biết chia sẻ, biết cho đi, ấy là đang giữ phước. Còn tham vọng không có điểm dừng – muốn hơn người, muốn chiếm hết, muốn thắng bằng mọi giá – thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Đến một lúc nào đó, khi phước cạn, họa tự tìm ...

THẦN VÀ QUỶ CÙNG NGỰ TRONG MỘT THÂN

  Xưa có vị tăng hỏi thiền sư: — Người tu hành, làm sao tránh được cái ác trong tâm? Thiền sư cười đáp: — Ngươi đừng tránh, vì nơi ngươi muốn tránh, chính là nơi ác trú ngụ. ✨Con người ta, ai cũng có hai giọng nói trong lòng. Một giọng dịu dàng, sáng tỏ – bảo ta hướng thiện. Một giọng thì tối tăm, thầm thì – thôi thúc ta chiếm, ta ghen, ta hận. Khi giọng sáng lấn át, ta gọi nó là thần. Khi giọng tối trỗi dậy, ta gọi nó là quỷ. Nhưng cả hai đều cùng ngự trong một thân. ✨Cổ nhân nói: “Phật tức tâm, tâm tức ma.” Còn Carl Jung thì viết: “Không ai có thể trở nên toàn vẹn nếu chưa nhìn thấy bóng tối của chính mình.” Jung cho rằng, trong mỗi người đều có một cái bóng, ta thấy cái xấu xa hiện hữu bên trong người khác, cũng chính là thấy cái bên trong mình. Từng phần ấy, khi bị dồn ép, sẽ hiện lên như “bóng tối”. Nhưng nếu ta dám đối thoại cùng nó, nó sẽ trở thành sức mạnh sáng tạo. Cũng như lửa, nếu sợ, nó đốt cháy ngươi. Nếu biết dùng, nó thắp sáng ngươi. ✨Người trí không diệt quỷ. Người ...

Phong Thủy Trong Nhà – Chính Là Người Vợ

  Cổ nhân có câu: “Nhà hòa vợ thuận, vạn sự hưng thịnh.” Trong một mái ấm, mọi vật đều có vị trí, mọi không gian đều cần cân bằng – nhưng nếu thiếu người phụ nữ am tường lòng người, thì phong thủy tốt nhất cũng khó sinh khí. Người vợ như dòng nước mát lành, uốn lượn trong căn nhà, làm dịu đi những xung động, đem đến sự yên ấm. Bếp núc, phòng ốc, bàn ghế – những vật chất ấy chỉ là khung hình, nhưng người phụ nữ là linh hồn, sắp đặt mọi thứ sao cho vừa mắt, vừa thuận tiện, vừa giữ năng lượng tốt cho gia đạo. Người vợ cũng như gió trong phong thủy: thổi vào nhà những điều hòa nhã, quét đi phiền muộn, tạo không gian cho tình thương và trí tuệ lưu thông. Một mái ấm nhờ bàn tay và tấm lòng người vợ, mà khí vận gia đình thịnh, con cái hạnh phúc, sự nghiệp của chồng hanh thông. Cổ nhân dạy: “Phong thủy tốt nhất là lòng người thiện lương.” Người vợ biết nhẫn nhịn, biết yêu thương, biết cân bằng giữa lý trí và cảm xúc – chính là ngôi sao sáng, là phong thủy sống của cả ngôi nhà. Vì thế, dù n...

XUÔI DÒNG NƯỚC, THUẬN THỜI THẾ - KẺ THỨC THỜI MỚI LÀ TRANG TUẤN KIỂU

XUÔI DÒNG NƯỚC, THUẬN THỜI THẾ - KẺ THỨC THỜI MỚI LÀ TRANG TUẤN KIỂU  (Bài học về sự thích nghi và biết cách xoay vần theo thiên hạ) 🌱Người xưa nói: “Thời thế tạo anh hùng.” Nhưng cũng chính thời thế ấy — đã chôn vùi không ít bậc anh hùng chỉ vì họ không biết thuận theo dòng biến đổi. Thời loạn là lò luyện anh hùng. Nhưng chỉ kẻ biết đọc được lòng thời cuộc mới có thể đứng trên thời thế. - Tào Tháo hiểu rõ thiên hạ đang chia năm xẻ bảy, ông chọn cách “giữ Trung Nguyên mà chờ thời thống nhất”. - Lưu Bang vốn xuất thân thấp hèn, nhưng biết thuận theo lòng người, tập hợp hiền sĩ, nhẫn nhịn trước thế mạnh của Hạng Vũ để cuối cùng giành được giang sơn. - Còn Gia Cát Lượng, dù biết “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, vẫn thuận thế mà hành, giữ đạo mà không cố chấp, biến “thế yếu” thành “thế cờ lùi” để giữ nước Thục thêm mấy mươi năm. → Cổ nhân gọi đó là “tùy thời nhi hành” – biết hành động đúng lúc, lui đúng thời. Không ai thắng nổi dòng nước ngược. 🍂Người khôn không cứng đầu chống ...

CỔ NHÂN DẠY 4 BÍ QUYẾT ĐỂ TRỞ THÀNH “CAO THỦ” TRONG GIAO TIẾP

 CỔ NHÂN DẠY 4 BÍ QUYẾT ĐỂ TRỞ THÀNH “CAO THỦ” TRONG GIAO TIẾP 1. Nói với người giỏi tranh luận, dùng chữ "yếu": "Yếu" ở đây có nghĩa là tất yếu, quan trọng. Khi nói chuyện với người có tài ăn nói tốt, bạn phải nắm được điểm mấu chốt của vấn đề, không nên vòng vo. 2. Nói chuyện với người bần cùng, dùng chữ "khiêm": Khi trò chuyện với người có điều kiện kinh tế thấp, bạn phải biết khiêm tốn, nhường nhịn. Bởi lẽ địa vị của họ thường tương đối thấp và ít được người khác coi trọng. 3. Nói chuyện với người giàu, dùng chữ “thế”: Nếu muốn người giàu lắng nghe ý kiến của mình, bạn phải là người có cốt cách, nói năng phải có khí thế, dẹp bỏ tư lợi, đánh tan lòng trắc ẩn của người đó. 4. Nói với kẻ tiểu nhân, dùng chữ "lợi": Kẻ tiểu nhân hành sự đều dựa trên lợi ích của bản thân, một chút lợi lộc cũng không từ bỏ. Cho nên, khi nói chuyện với những kẻ tiểu nhân, cái chính là bạn phải đưa ra những điều kiện có thể mê hoặc họ, cao tay thao túng tâm lý họ trướ...

MẤT CẢ ĐỜI ĐẶT CÂU HỎI CHỈ ĐỂ BIẾT MÌNH LÀ AI

Socrates là một triết gia Hy Lạp. Cả đời ông chỉ làm một việc: đặt câu hỏi.Nhưng điều khiến người ta nhớ mãi là câu nói rất lạ của ông: “Tôi chỉ biết rằng tôi chẳng biết gì cả.” Đây không phải một câu trả lời hay ho. Nhưng thật ra, đó là câu nói mở ra cả một con đường học đạo. Bởi chỉ khi nhận ra mình chưa biết, con người mới thật sự bắt đầu học. Những người tưởng mình biết đủ thì không còn lắng nghe ai.Còn người biết mình chưa đủ, thì mỗi ngày đều học thêm một chút. Người như thế, càng sống càng sáng, càng học càng khiêm. cÁCH đây hơn hai nghìn năm ở phương Đông, Khổng Tử cũng nói điều tương tự: “Biết là biết, không biết là không biết — ấy mới là biết thật.” Đạo làm người, dù ở đâu cũng chỉ bắt đầu từ một chỗ: biết mình. Biết mình nóng nảy, để học cách lắng lại. Biết mình tham, để học cách buông. Biết mình yếu, để học cách đứng lên. Tu dưỡng không phải là cố tỏ ra tốt đẹp hơn người khác, mà là mỗi ngày bớt dại hơn chính mình của hôm qua. Biết mình, đặt câu hỏi – đó là gốc rễ của minh ...

ĐẠO TU THÂN: CÁI GỐC CỦA MỌI ĐẠO

  Khổng Tử nói: “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.” Nhưng ông không nói: “Bình thiên hạ rồi mới tu thân.” Bởi đạo lý xưa nay vẫn vậy — muốn sửa đời, phải bắt đầu từ việc sửa mình. Con người, phần lớn khổ là vì muốn thay đổi người khác, mà không thắng nổi chính mình. Muốn thiên hạ thuận theo ý ta, trong khi tâm ta chưa yên. Muốn người khác hiểu ta, mà bản thân lại chẳng chịu hiểu người. Nguyễn Hiến Lê từng viết: “Tu thân là một cuộc chiến trong âm thầm, mà chỉ người có dũng mới dám đi tới cùng.” Thắng người chỉ là thắng nhất thời. Thắng mình mới là thắng vĩnh viễn. Một lời nóng giận có thể đổ vỡ mười năm tình nghĩa, một ý niệm sân hận có thể đốt sạch công phu tu dưỡng. Cho nên người xưa dạy: “Người trí lấy nhẫn làm gốc, người hiền lấy tĩnh làm nền.” Học để làm người không phải học cho nhiều, mà là học để hiểu mình hơn mỗi ngày. Hiểu lòng tham để biết dừng, hiểu cơn giận để biết nhịn, hiểu nỗi sợ để biết buông. Cái học ấy không có trường lớp, chỉ có đời và tâm là hai người th...

TAM QUỐC DIỄN NGHĨA – NƠI ĐÚC KẾT KHO TÀNG VỀ TRÍ TUỆ NHÂN SINH, MƯU LƯỢC, VÀ TU DƯỠNG CON NGƯỜI

 TAM QUỐC DIỄN NGHĨA – NƠI ĐÚC KẾT KHO TÀNG VỀ TRÍ TUỆ NHÂN SINH, MƯU LƯỢC, VÀ TU DƯỠNG CON NGƯỜI  🌿 1. Lưu Bị – Lấy “Nhân” để tụ người “Người khác có thể không cần ta, nhưng ta không thể không cần người.” Lưu Bị không có thế lực, không có của cải, chỉ có lòng nhân. Nhưng chính lòng nhân ấy đã quy tụ được Quan Vũ, Trương Phi, Gia Cát Lượng… Bài học: Trong đời, “tài” khiến người khác nể, nhưng “đức” mới khiến người khác theo. Muốn làm nên đại nghiệp, hãy bắt đầu từ “nhân tâm”. 🔥 2. Gia Cát Lượng – Dốc hết lòng, dù biết khó thành “Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.” Biết rõ vận Thục khó hưng, vẫn một lòng phò tá. Gia Cát Lượng dạy ta hiểu rằng: người quân tử không tính chuyện thành bại, mà chỉ làm trọn đạo làm người. Bài học: Thành công không nằm ở kết quả, mà ở việc ta đã sống hết lòng vì điều đúng đắn. ⚔️ 3. Quan Vũ – Trung nghĩa, nhưng cũng là lời cảnh tỉnh về kiêu ngạo Quan Vũ trung với Lưu Bị, nghĩa với anh em, khí phách vang danh thiên hạ. Nhưng chính sự kiêu hãnh và c...

8 CHỮ NGƯỜI XƯA DẠY PHẢI NHỚ KỸ TRONG CUỘC ĐỜI

Thân người là khó được, vì vậy sống trên đời nhất định phải có tu dưỡng đừng buông lỏng bản thân giống như “nước chảy bèo trôi”, phó mặc cho hoàn cảnh để rồi phải hối tiếc! Hãy ghi nhớ 8 từ dưới đây và hành theo, khi ấy, bạn đã là người có tu dưỡng rồi! 🔐1. Nhẫn (Nhẫn nại, nhẫn nhịn) Nhẫn có thể dưỡng phúc! Đời người ai cũng sẽ gặp phải những sự tình không thuận lợi, không hài lòng, khi ấy con người nhất định cần phải “Nhẫn”. Bởi vì, từ xưa đến nay, người làm được việc lớn tất phải là người có đại khí, người có đại khí tất có đại nhẫn. Nhẫn không phải là trốn tránh, chạy trốn mà là một loại tích lũy của năng lượng. Người có Nhẫn sẽ thường không phạm sai lầm do nhất thời gây ra. 🔐2. Thiện (Lương thiện) Thiện có thể sinh ra đức! Thông minh là một loại Thiên phú, còn lương thiện là một loại lựa chọn. Lương thiện là loại đạo đức tốt đẹp nhất của con người thế gian. Lương thiện có lẽ không thể khiến con người đạt được tất cả mọi thứ bản thân mong muốn nhưng sẽ giúp bạn luôn có nội tâm an ...

Người càng giản dị, càng trân quý

Có những người đi qua đời ta lấp lánh như pháo hoa, rực rỡ, huy hoàng, nhưng chóng tàn. Và cũng có những người lặng lẽ hiện diện như một ngọn đèn dầu – ánh sáng không quá chói chang, nhưng đủ ấm áp để soi đường, đủ bền bỉ để ở bên ta qua những ngày gió lớn. Kỳ lạ thay, khi càng trải đời, ta lại càng nhận ra… sự giản dị mới là thứ đáng trân quý nhất. Giản dị không có nghĩa là thiếu thốn, mà là biết đủ – để không bon chen, không khoe khoang, không khiến ai bên cạnh mình thấy nặng nề. Bạn có từng gặp ai như thế chưa? – Họ ăn mặc đơn sơ nhưng sạch sẽ, chỉnh tề. – Họ nói năng nhẹ nhàng, không phô trương, không làm tổn thương ai. – Họ chẳng bao giờ “ra vẻ”, nhưng mỗi lần ở cạnh, bạn lại thấy bình yên, thấy tin tưởng. Bởi lẽ, người giản dị thường giàu có từ bên trong. Họ giàu sự hiểu biết, giàu tình thương, giàu sự kiên nhẫn, giàu niềm tin. Thứ giàu có ấy không cần khoác áo lộng lẫy để chứng minh – nó tự tỏa sáng bằng cách người đó đối xử với đời, với người. Người giản dị… không làm bạn choán...

10 BÀI HỌC DÙ CŨ NHƯNG VẪN KHÔNG ĐỦ, NGẪM ĐI NGẪM LẠI NHIỀU LẦN MỚI THÔNG SUỐT

1. Giữ tâm như nước, gặp động chẳng loạn Người xưa dạy: “Tâm tĩnh, vạn sự an.” Sóng gió chỉ làm đục mặt hồ nông, chẳng lay nổi đáy hồ sâu. Người tu tâm phải học giữ mình giữa động — không tranh, không sợ, không cầu. 2. Người trí không vội, người hiền không nhiều lời Trí tuệ không nằm ở miệng nói, mà ở chỗ biết lặng im khi cần. Kẻ càng ồn ào càng dễ để lộ cái trống. Người xưa nói: “Thâm giả tĩnh, tĩnh giả minh.” 3. Thiện mà không khoe, mới là đại thiện Việc lành làm mà kể công, chỉ là đổi phước lấy tiếng. Cổ nhân dạy: “Tích thiện như giấu vàng.” Vì cái thiện chân thật, chẳng cần người khác biết, chỉ cần trời biết. 4. Biết đủ là phú, biết buông là nhàn Người đời mưu cầu mãi không thôi, càng được càng khổ. Người biết dừng, tuy ít mà đủ. Người biết buông, tuy mất mà an. 5. Thắng người là sức, thắng mình mới là đạo Cổ nhân trọng tự thắng, vì kẻ thù lớn nhất không ở ngoài thân mà ở trong tâm. Thắng sân, thắng si, thắng dục — ấy là thắng cả thiên hạ. 6. Nói chậm, nghĩ kỹ, làm liền Người trí k...

Việc nhỏ mà con không làm, thì sau này sẽ phải khổ sở vì những việc còn nhỏ hơn

Học Khổng Tử dạy đồ đệ: "Việc nhỏ mà con không làm, thì sau này sẽ phải khổ sở vì những việc còn nhỏ hơn”. Khi Khổng Tử dẫn theo đệ tử tên Tử Lộ chu du liệt quốc, trên đường đi đã phát hiện một chiếc móng ngựa bằng sắt cũ. Ông liền bảo Tử Lộ nhặt nó lên, song không ngờ Tử Lộ làm biếng, ngại khom lưng cúi xuống nhặt, nên cố tình giả vờ như không nghe thấy. Khổng Tử thấy vậy không nói gì, tự cúi người xuống nhặt chiếc móng ngựa lên. Trên đường đi, ông lấy cái móng ngựa cũ đổi cho người chuyên đóng móng ngựa lấy 3 đồng tiền. Ông dùng 3 đồng tiền này mua được 7 quả đào. Ra khỏi thành, hai người tiếp tục bước về phía trước, đi qua một vùng đất hoang rộng mênh mông. Khổng Tử khi đó ngồi trên lưng trâu đoán rằng đệ tử của mình chắc đang khát lắm, liền khéo léo làm rơi một quả đào được giấu trong tay áo xuống đường. Tử Lộ vừa nhìn thấy, vội vã nhặt lên ăn. Cứ thế, Khổng Tử vừa đi vừa cố tình làm rơi đào xuống đường, Tử Lộ cũng cắn răng chấp nhận khom lưng đến 7 lần để nhặt đào lên ăn cho ...

10 BÀI HỌC LÃO TỬ ĐỂ LẠI CHO NGƯỜI ĐỜI

1. Lùi một bước, biển rộng trời cao. Người đời mải tranh hơn thua, mà quên mất “thắng người chẳng bằng thắng mình”. Kẻ biết lùi, không phải yếu hèn, mà là người hiểu sức gió, thuận theo tự nhiên để đi xa hơn. 2. Nước mềm yếu, song chẳng gì hơn được nước. Cứng thì dễ gãy, mềm lại lâu bền. Học theo nước, biết lúc dừng, biết lúc chảy, biết biến hình để tồn tại giữa muôn nghịch cảnh. 3. Biết đủ là phú, biết dừng là an. Người ham muốn vô độ, dẫu có cả thiên hạ vẫn thấy thiếu. Còn kẻ biết đủ, dù bát cơm dưa muối vẫn thong dong giữa cõi đời. 4. Người chân thật, lời như suối trong. Thế gian chuộng kẻ khéo miệng, mà Lão Tử dạy: “Tín giả bất mỹ ngôn, mỹ ngôn giả bất tín.” Người đáng tin không nói lời hoa mỹ, người nói lời hoa mỹ thường ít đáng tin. 5. Càng biết nhiều, lòng càng rối. Tri thức mà không có trí tuệ, chỉ khiến tâm thêm nhiễu loạn. Người ngộ đạo không phải vì đọc nhiều, mà vì biết buông đúng lúc. 6. Khiêm hạ là nền của cao quý. Nước chảy về chỗ thấp, mà làm nên biển cả. Người biết hạ ...

Tình bằng hữu của bậc quân tử, bình đạm như nước

Phép kết giao của người xưa: Tình bằng hữu của bậc quân tử, bình đạm như nước Luận về kết giao, Khổng Tử nói: Người thẳng thắn, người rộng lượng, người hiểu biết sâu rộng - ba người ấy là ba người bạn có lợi. Người giảo hoạt, người a dua, người xu nịnh là ba người bạn có hại. Tri âm, tri kỷ, không phải là cố gắng kiếm người luôn hùa theo mình, mà là kiếm người có thể khiến cho mình tốt nên. Người quân tự kết giao bình đạm như nước. Kẻ tiểu nhân kết giao thì nồng đậm như rượu. Nước nhạt nhưng mỗi ngày đều không thể thiếu. Rượu nồng nhưng chỉ nên vừa đủ, nếu không ắt phải lãnh lấy xấu hổ ân hận. Chọn bạn, đừng cốt cho nhiều: Nhiều bạn thì lắm họa. Chọn bạn, chính là cốt tìm người tri âm tâm giao, sâu sắc mà bền lâu vậy.

Dụng nhân như dụng mộc

Người xưa dạy: DÙNG NGƯỜI NHƯ DÙNG GỖ, ĐỪNG VÌ VÀI CHỖ MỤC MÀ BỎ CẢ CÂY LỚN Người xưa đúc kết kinh nghiệm: “Dụng nhân như dụng mộc”, quả đúng là trí huệ cao thâm! Một ngày, Tề Hoàn Công đi thị sát chuồng ngựa, hỏi viên quan coi ngựa rằng: “Ở chuồng ngựa thì việc gì khó nhất?”. Viên quan coi ngựa còn chưa trả lời, Quản Trọng đứng bên đã đáp rằng: “Quản Di Ngô tôi từng làm mã phu. Theo tôi thấy làm hàng rào gỗ cho ngựa đứng là khó nhất!”. “Nếu ban đầu dùng cây gỗ cong để làm hàng rào, cọc đầu tiên là cây gỗ cong, thì lại phải tìm cây gỗ cong thứ hai. Khi đã dùng hết các cây gỗ cong rồi, thì các cây gỗ thẳng chẳng còn chỗ dùng nữa”. “Nếu ban đầu dùng cây gỗ thẳng để làm hàng rào, cọc đầu tiên là cây gỗ thẳng, thì lại phải tìm cây gỗ thẳng thứ hai. Khi đã dùng hết các cây gỗ thẳng rồi, thì các cây gỗ cong chẳng còn chỗ dùng nữa”. Vật lấy theo loại, người chia theo nhóm, Quản Trọng kể câu chuyện làm hàng rào ngựa đã nói nên một cách sinh động đạo lý rằng: Dùng người chính trực là khó nhất. ...

THẤM THÍA BÀI HỌC NGƯỜI XƯA

1. Sống lâu mới biết kẻ nói lời ngọt ngào chưa chắc là người tốt. Người dám nói thẳng, dám nhắc nhở khi ta sai mới là ân nhân cuộc đời. 2. Cuộc đời giống như tấm gương bạn cười, nó cười lại; bạn  cau mày, nó cau mày theo. Muốn thay đổi thế giới xung quanh, trước hết hãy thay đổi chính mình. 3. Người thành công chưa chắc hạnh phúc, nhưng người hạnh phúc luôn là kẻ thành công nhất vì họ biết đủ, biết trân trọng hiện tại, và không để lòng tham dẫn dắt. 4. Một mái nhà bình yên không phải vì sang trọng, mà vì có tiếng cười, có người chờ bạn về. Thứ ấm áp nhất đời này không phải lò sưởi, mà là sự hiện diện của người thân yêu. 5. Người nghèo thật sự không phải là người không có tiền, mà là người không còn niềm tin và ý chí để bước tiếp. Mất tiền chỉ là mất tạm thời, mất ý chí là mất tất cả. 6. Người ta thường tiếc nuối tiền bạc đã mất, nhưng ít ai tiếc thời gian đã qua. Thật ra, tiền có thể kiếm lại, còn thời gian chỉ trôi đi một lần và lấy đi tuổi trẻ, sức khỏe, cơ hội, không bao giờ trở...

30 CÂU DANH NGÔN RÈN CHO BẠN KHÍ CHẤT ĐIỀM ĐẠM

1. Sự trả thù là dấu hiệu của một tinh thần yếu ớt, bất lực, không thể chịu đựng được sự lăng mạ. 2. Ta nên coi những sự ngang ngược phạm đến ta như chiếc thuyền không lỡ đâm phải ta, như cơn gió dữ lỡ tạt nhằm ta, ta nghĩ cho cùng thì có gì đáng giận - Mạnh Tử 3. Kẻ thấy nghèo không sợ, thấy khổ không nao, là người không ai nhiếp phục được - Épicure 4. Điều chỉnh đời mình theo thiên nhiên, thời không bao giờ nghèo; điều chỉnh đời mình theo dư luận của con người, thời không bao giờ giàu - Séneque 5. Những điều không thể tránh khỏi, đừng để cho nó bận lòng mình. 6. Biết người ta dối mà không thèm nói ra miệng, phải người ta khinh mà không thèm giận ra mặt, như thế thì có ý vị vô cùng và thụ dụng vô cùng - Súc Đức Lục 7. Người mà tính khí bất thường, suốt đời không làm nên được việc gì - Tăng Quốc Phiên 8. Tâm không bình, khí không hòa thì lời nói hay lỗi lầm - Hứa Thành 9. Có yên tĩnh mới nảy ra tinh thần, có tinh thần mới nảy ra trí lực - Hồ Lam Đức 10. Nuốt được cái cay đắng trong cai...

MỌI THỨ TRÊN ĐỜI CHỈ LÀ TẠM BỢ

Thứ bào mòn sinh mệnh con người, thật ra... không phải tuổi tác, cũng chẳng phải người đời. Mà chính là những suy nghĩ miên man trong đầu: • Lo âu không dứt. • So đo hơn thua. • Tự trách móc bản thân. • Những chấp niệm ôm chặt không buông. Những điều ấy mới là "liều thuốc độc" rút cạn nguyên khí, khiến tâm ta chẳng yên, thân ta chẳng khỏe. Vậy nên muốn sống tốt, trước hết phải biết bảo vệ thân và tâm. • Bảo vệ thân: Ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc, đi bộ dưới nắng sớm, để khí huyết được lưu thông. • Bảo vệ tâm: Bớt than thở, nghĩ điều lành, tập sống lạc quan. Học cách khen mình, thương mình, thay vì ngày ngày soi mói, trách lỗi. 🌱Cuộc đời này, vốn dĩ chỉ là một hành trình tạm bợ. Cớ gì ta phải mang theo quá nhiều ràng buộc cho nặng lòng ? Biết buông bỏ quá khứ, những điều không quan trọng, tâm sẽ nhẹ nhõm. Dù là chuyện nhỏ như khúc mắc với hàng xóm, hay chuyện lớn như mất mát sinh – tử... Kết cục vốn chẳng khác, chỉ khác ở chỗ: Người buông thì nhẹ. Người giữ thì nặng. Cái đáng ...

NHỮNG BÀI HỌC TINH HOA NGUYỄN HIẾN LÊ ĐỂ LẠI CHO ĐỜI

🔐1. TƯ DUY  “VIẾT ĐỂ HỌC, HỌC ĐỂ VIẾT” — TINH THẦN TỰ HỌC VÀ SÁNG TẠO SUỐT ĐỜI Đây là phương châm nổi bật của Nguyễn Hiến Lê: ông xem việc viết và việc học là đôi đường bổ trợ lẫn nhau. Hàng năm ông xuất bản nhiều sách, duy trì kỷ luật làm việc nghiêm ngặt, viết đều đặn, đọc nhiều) Trong thời đại hiện nay, tinh thần ấy vẫn rất cần thiết, không chỉ “tiếp thu” mà phải “tiêu hóa”, phản chiếu rồi tạo ra sản phẩm cá nhân. 🔐2. KHO TÀNG ĐỒ SỘ TINH HOA ĐÔNG – TÂY, CỔ HỌC – HIỆN ĐẠI Nguyễn Hiến Lê không chỉ dịch và truyền bá các tác phẩm phương Tây nổi tiếng mà còn nghiên cứu sâu cổ học Trung Hoa, triết học thời Chiến Quốc, Nho học, các nhà tư tưởng cổ điển như Khổng Tử, Trang Tử, Mạnh Tử, v.v.  Nếu triết học phương Đông thường hướng con người đến tu thân, giữ đạo, sống thuận tự nhiên; còn phương Tây đề cao lý tính, tự do, và năng lực hành động – thì trong tác phẩm của Nguyễn Hiến Lê, hai luồng tư tưởng này gặp nhau ở điểm quân bình.  Ông không biến triết học thành lý thuyết cao...

CÁCH SỐNG CỦA NGƯỜI QUÂN TỬ

Kẻ tâm cơ thì đầu đầy mưu kế Người thật thà thì “ruột để ngoài da” Kẻ bất tài thì miệng lưỡi ba hoa Người tài giỏi thì biết mình - biết bạn. Có những kẻ tài năng thì có hạn Nhưng mưu mô và xảo trá đầy mình Luôn sẵn sàng làm những việc đáng khinh Mà quên mất trên đời còn nhân quả. Đời vốn dĩ có vay là có trả Có cho đi thì ắt có nhận về Sống hiền lành thì Trời, Đất chở che Còn hung ác thì nhận về quả báo. Hãy cố gắng lấy thiện tâm làm Đạo Lấy yêu thương để đối đãi với đời Đời vô thường, vô ngã lắm người ơi Khi nhắm mắt đừng mang theo tội lỗi. Người quân tử muốn thành công đều lấy những lời này làm gốc.  Biết nhìn vào lỗi mình, giữ lòng trong sạch giữa chốn nhiễu nhương, và lấy Đạo làm gốc để hành xử với đời. Tất cả những minh triết ấy được kết tinh trong cuốn “Bách Trí Minh Đạo – Tu dưỡng bản thân: Cách sống của người quân tử” – bộ sách giúp ta học cách sống điềm tĩnh, vững vàng, và sáng suốt giữa thời đại hỗn mang

HÀNH TRÌNH MỘT ĐỜI NGƯỜI QUA CON MẮT CỔ NHÂN

Cổ nhân nói: “Nhân sinh nhất thế, như bạch câu quá khích.” (Đời người một thoáng như bóng ngựa trắng vụt qua khe cửa.) Một đời người thoáng chốc mà qua, chỉ khác nhau ở tâm thái ta bước đi: Tuổi trẻ – bão táp, Trung niên – trầm lắng, Tuổi già – an nhiên. 🧭 1. Tuổi trẻ – học cách đi giữa bão Tuổi trẻ là lúc đời ném ta vào thử thách: thiếu tiền, thiếu kinh nghiệm, thiếu chỗ dựa. Đừng oán trách, vì đó là món quà cổ nhân gọi là “rèn tâm”. Người trẻ nếu sợ khổ, sau này khổ sẽ tìm đến. Người trẻ biết chịu khổ, sau này khổ cũng phải nhường bước. Cổ nhân ví tuổi trẻ như sắt trong lò lửa – càng bị nung, càng cứng. Hãy để những năm tháng chông gai dạy ta ba điều: Cách đứng dậy sau thất bại, Cách im lặng giữa ồn ào, Và cách giữ lòng tin dù mọi thứ đổ nát. 🌾 2. Trung niên – học cách buông để nhẹ Bước qua tuổi trung niên, con người dần hiểu: Không phải cái gì nhiều cũng tốt, không phải tranh hơn thua là thắng. Cổ nhân nói: “Tri túc giả phú, tri chỉ giả an.” (Biết đủ là giàu, biết dừng là yên.) Đế...